Thần Bằng đang đánh mạt chược ở đỉnh Tiêu Doa, Ngô Bình bảo nhóm Nguyệt Thanh Ảnh trông coi Trân Viên giúp mình, nếu có ai đến mua đá ẩn thì cứ bán.
Sau khi nghe ngóng, anh đã tìm đến đỉnh Tiêu Dao. Anh vừa đáp xuống thì đã có hai tu sĩ ra đón, họ hỏi: “Anh đến chơi mạt chược à?”
Ngô Bình: “Tôi đến tìm người”.
Một người hỏi: “Anh tìm ai?”
Ngô Bình: “Thần Bằng”.
Hai người kia bật cười nói: “Ông ấy đang thua rất nhiều nên chắc không rảnh để gặp anh đâu”.
Ngô Bình: “Không sao, cứ dẫn đường cho tôi”.
Một người nói: “Được thôi, đi theo tôi”.
Ngô Bình được dẫn vào trong một đại điện cao lớn bằng đá, anh thấy bên trong có rất nhiều gian phòng, trong mỗi phòng đều có người ngồi chơi mạt chược. Anh đi vào một trong các gian phòng thì thấy Thần Bằng đang nhăn nhó ngồi chơi với ba người khác.
Người dẫn anh vào gọi: “Thần Bằng, có người tìm ông này”.
“Ai thế?”, Thần Bằng bực tức quay lại thì nhìn thấy Ngô Bình.
Tâm trạng bực dọc của ông ấy lập tức biến mất: “Sao cậu lại đến đây?”
Ngô Bình đi tới cạnh rồi cười nói: “Tông chủ đang thua ạ?”
Thần Bằng thở dài đáp: “Đừng nhắc nữa, tôi thua hơn 100 tỷ rồi. Đang định tìm người vay tiền đây”.
Ngô Bình lấy một túi tiền ra để lên bàn rồi nói: “Tông chủ, trong này có 200 tỷ, người cứ lấy mà dùng ạ”.