Khi họ đến gần thì có một đồng tử đi ra rồi lễ phép chào hỏi: “Nguyệt cô nương, có người vào trong tu luyện ạ?”
Nguyệt Thanh Ảnh: “Ừ”.
Đồng tử: “Vâng, nếu công tử cần gì thì cứ nói với tiểu nhân, tiểu nhân là Hỉ Hoan”.
Ngô Bình gật đầu: “Ừm”.
Nguyệt Thanh Ảnh mở cửa ra, đây là một căn nhà có cả sân trước và sân sau.
“Công tử, đây là sản nghiệp của Nguyệt Thị tôi, anh cứ yên tâm tu luyện ở đây. Nếu anh cần gì thì cứ nói với Hỉ Hoan ở bên ngoài, cậu ấy đã nhận tiền của chúng tôi nên sẽ hỗ trợ anh hết mực. Nếu có việc gì cậu ấy không làm được thì anh cứ gọi tôi, tôi sẽ đến ngay”.
Ngô Bình: “Cảm ơn Nguyệt cô nương”.
Nguyệt Thanh Ảnh cười nói: “Lúc trước, chúng ta cũng đã hỏi qua tuổi tác của nhau rồi. Tôi kém công tử một tuổi, nếu công tử không chê thì cứ gọi tôi là Thanh Ảnh, còn tôi sẽ gọi công tử là Ngô đại ca”.
Ngô Bình cười nói: “Được”.
Nguyệt Thanh Ảnh: “Ngô đại ca, thế em không làm phiền anh nữa, bọn em sẽ về Nguyệt Thị luôn, chúc anh sớm đột phá”.
Nguyệt Thanh Ảnh đi rồi, Ngô Bình tìm một căn phòng nhưng không vội vàng tu luyện ngay, mà lấy thần lò ra để xem có luyện hoá đan dược ở bên trong hay không.
Thần lò này rất lợi hại, khí tức nó toả ra rất mạnh, chắc hẳn đan dược bên trong cũng phi thường, so ra còn mạnh hơn lò luyện Đạo cảnh trước đó mà anh thấy.
Song, không thể cậy mạnh mà hấp thu đan dược bên trong được, mà cần tới một kỹ xảo luyện đan cao minh.
Anh quan sát một lát rồi lẩm bẩm: “Muốn lấy được đan dược thì tốt nhất mình nên chờ đến khi tu vi đạt tới cảnh giới cao hơn”.
Vì thế, anh đành cất lò luyện đi rồi bắt đầu tu luyện.
Mỗi lần Ngô Bình kết nối, trật tự thiên phẩm kia đều rất lạnh lùng như không muốn phối hợp. Nhưng dung hợp thì cũng như kết bạn, trước lạ sau quen. Ngô Bình không hề nóng vội mà nhẫn nại thử liên tục, một lần không được thì mười lần, không được nữa thì 20 lần.