10 chiêu, 100 chiêu, 300 chiêu.
Sau 300 chiêu, Nguyệt Đông Thăng bắt đầu thấm mệt, ông ta ở tầng thứ ba Đạo cảnh mà dùng pháp khí Đạo cảnh tầng năm và sáu nên đã tốn rất nhiều sức lực.
Mặt khác, Ngô Bình vẫn nhởn nhơ như không, anh có phải người không vậy?
Nguyệt Đông Thăng không còn vẻ cau kỉnh như ban đầu nữa, thay vào đó là mỉm cười. Sau vài chiêu nữa, ông ta chợt lùi lại rồi cười nói: “Cậu bạn, dựa vào đâu mà cậu có thể trụ được đến giờ thế?”
Đương nhiên là 120 loại chân pháp rồi, nhờ đó mà có chiên thêm cả nghìn chiêu nữa cũng không thành vấn đề với Ngô Bình.
Anh nói: “Vãn bối đã tu luyện khá nhiều pháp thuật nên pháp lực tương đối mạnh”.
“Hả? Pháp lực mạnh vậy thì chắc là cấp cao hả?”
Ngô Bình ngẫm nghĩ thì thấy chân pháp cấp thiên hơi đáng sợ nên anh nói: “Vãn bối có vài chân pháp cấp thánh”.
“Cái gì?”, Nguyệt Đông Thăng suýt nữa nhảy dựng lên: “Cậu có chân pháp cấp thánh ư?”
Ngô Bình gật đầu.
Nguyệt Đông Thăng nhanh chóng che đi vẻ kinh ngạc của mình rồi cười nói: “Xem ra con gái tôi tinh mắt thật”.
Ngô Bình hỏi: “Không đánh nữa ạ?”
Nguyệt Đông Thăng lắc đầu: “Thôi, đánh nữa cũng chẳng phân thắng bại được, chỉ phí sức”.
Ông ta đổi giọng nói: “Thanh Ảnh, bố đồng ý cho con lấy cậu này”.
Ngô Bình ngẩn ra, nhưng anh có đồng ý đâu?
Nguyệt Thanh Ảnh vừa mừng vừa vui: “Thật không ạ?”
Nguyệt Đông Thăng: “Thật chứ, nhưng đã làm rể ở đây rồi thì cũng phải gánh vác công việc của gia đình”.
Nguyệt Thanh Ảnh cười nói: “Đường nhiên anh ấy sẽ giúp nhà mình”.