Nguyệt Thanh Ảnh cười nói: “Ừ, nhưng giờ về chỗ chị đã rồi nói”.
Ngô Bình cùng ba cô gái rời khỏi nhà lao rồi bay tới một ngọn núi, trên núi có một biệt viện, đây chính là chỗ ở thường ngày của Nguyệt Thanh Ảnh.
Có khá nhiều người làm ở đây, họ đều còn trẻ và thông minh, nhà cửa đều được xây với lối kiến trúc mới là mà Ngô Bình chưa từng thấy bao giờ.
Bọn họ đến phòng khách ngồi, Lý Thuần Như hỏi: “Anh Bình, có phải anh đột phá rồi không?”
Ngô Bình gật đầu: “Đỉnh Tinh đúng là nơi thích hợp để tu luyện, mới vài hôm mà anh đã đột phá rồi, giờ đang ở cảnh giới Phản Phác”.
Ba cô gái đều tỏ vẻ kinh ngạc, bởi chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mà Ngô Bình đột phá những hai cảnh giới, đúng là siêu phàm!
Lý Thuần Như: “Anh Bình, mới có mấy hôm thì anh ngưng luyện được bao nhiêu chân pháp rồi?”
Ngô Bình: “120”.
Cả ba cô gái lại được phen đứng hình, Nguyệt Thanh Ảnh hỏi: “Bao nhiêu cơ? 120 ư?”
Sau đó như y thức ra được điều gì đó, cô ấy đứng bật dậy rồi nói: “Anh Bình, anh lĩnh ngộ được chân pháp cấp thiên rồi à?”
Chỉ cần dung hợp được trật tự cấp thiên thì dung hợp tiếp các trật tự khác sẽ vô cùng đơn giản.
Ngô Bình cười nói: “Ăn may thôi ấy mà”.
Ba cô gái cùng hít vào một hơi lạnh, Lý Thuần Như khen ngợi: “Quá phi phàm rồi! Tu sĩ tu luyện được chân pháp cấp thánh còn nghìn năm có một, cấp thiên như anh thì mới là người đầu tiên đấy”.
Ngô Bình: “Gì mà đến mức ấy?”
Hà Tử Trần: “Không hề nha! Anh Bình, tiền đồ sau này của anh chắc chắn sẽ vượt xa tất cả thiên tài ở đây”.
Ngô Bình: “Ngoài Tiên Giới Nguyên Sử, chắc cũng có người tu luyện được cấp này rồi chứ?”
Hà Tử Trần: “Có nhưng cực hiếm, dẫu sao nơi này cũng là một trong mười đại Tiên Giới rồi mà”.
Ngô Bình: “Lẽ nào Ma Môn có thù với Nguyệt Thị?”