Dương Nhất Võ: “Ngô huynh đến thăm bạn nào thế?”
Ngô Bình bắt đầu thấy tên này hỏi nhiều, nhưng vẫn đáp: “Nguyệt Thị”.
Dương Nhất Võ ồ một tiếng rồi quay lại nói với những người khác: “Các vọi, đây là Ngô công tử, đại diện cho nhà họ Nguyệt”.
Có một người trong đám đông cười chế nhạo: “Chuyện này cũng bình thường thôi, nhà họ Nguyệt đã liên tiếp ba lần không có công tử nào lọt vào bảng xếp hạng. Chắc họ cuống quá nên mời người từ nơi khác đến thôi”.
Ngô Bình chẳng buồn giải thích, dẫu sao anh cũng không quen thân với những người này nên kệ họ muốn nghĩ sao thì nghĩ.
Một công tử áo trắng bước tới rồi cười nói: “Ngô công tử, xin hỏi anh ở môn phái nào?”
Ngô Bình: “Chẳng có môn phái nào hết”.
Công tử áo trắng: “Thế anh là dã tu à?”
Dã tu chỉ những tu sĩ không có hẫu thuận, truyền thừa cũng không theo hệ thống nên chẳng bao giờ có thành tựu lớn, vì thế luôn bị các tu sĩ tự nhận mình có truyền thừa khinh bỉ.
Nghe thấy thế, mọi người đều cười ồ lên.
Ngô Bình vẫn không nói gì, anh đến để giành vị trí trên bảng xếp hạng, chứ không phải kết bạn với những người này.
“Ngô công tử, Nguyệt Thị cho anh những lợi ích gì để anh ra mặt thế?”
Ngô Bình thờ ơ đáp: “Không có lợi ích gì cả”.
Song, chẳng ai tin lời anh, họ đều lắc đầu và nghĩ Ngô Bình đang làm trò, cố ý đề cao bản thân.
Đúng lúc này, có một người đàn ông xấu xí, người sực mùi hối thối đi tới. Người này chính là Thi công tử, Thi Bất Ngữ.
Nhìn thấy Thi Bất Ngữ, các công tử khác đều quay mặt đi. Mấy năm qua, Thi Bất Ngữ liên tục mạnh lên, giờ đã có thực lực trong tốp ba rồi, thêm công pháp tà môn nữa thì chẳng ai dám chọc vào hắn.
Thi Bất Ngữ vừa đáp xuống thì đã liếc nhìn trong đám đông như đang tìm ai đó. Sau khi lướt một vòng, ánh mắt hắn dừng lại ở Ngô Bình, vì chỉ có anh lạ mặt, còn những người khác thì hắn đều biết cả.
Thi Bất Ngữ hỏi: “Mày chính là Ngô Bình đúng không?”
Nếu có thể trụ vững trên lôi đài đến tối và không bị ai khác đánh bại thì sẽ là công tử số một!