Thời gian cứ thế trôi qua, đến khi trời tối cũng không có ai khiêu chiến Ngô Bình cả. Anh đã trở thành công tử số một của Thần Châu.
Lúc này, ông lão lưng gù đi ra rồi cười nói: “Chúc mười mười công tử đã giành được thứ hạng. Ngô công tử, phong chủ có lời mời!”
Ngô Bình gật đầu rồi đi theo ông ấy đến một màn khói. Trong màn khối này có cấm chế nên người ngoài không thể vào được.
Họ đi một đoạn thì có một không gian rộng lớn xuất hiện ở phía trước, hơn nữa linh khí ở đây còn dồi dào hơn Thần Châu, duy độ cũng cao hơn.
Phía trước có một con đường dài với hai hàng cây cỏ ở hai bên.
Họ đi được mười phút thì thấy có một vườn hoa, trong đây có một cô thiếu nữ khoảng 13, 14 tuổi đang chơi xích đu.
Cô bé trông rất đáng yêu, nhưng gương mặt xinh đẹp chẳng hề nở lấy một nụ cười.
Ông lão gù tiến tới hành lễ: “Chủ nhân, Ngô công tử đến rồi”.
Ngô Bình giật mình, cô bé này là phong chủ của đỉnh Tinh ư?
Bé gái gật đầu: “Ông lui đi”.
“Vâng”, ông gù lập tức biến mất, đến Ngô Bình cũng không biết ông ấy đi bằng cách nào.
Bé gái nhìn Ngô Bình rồi nói: “Cả nghìn năm rồi Thần Châu mới có một tu sĩ giỏi xuất hiện”.
Ngô Bình: “Cô là chủ của đỉnh Tinh ư?”
Bé gái: “Đúng, tôi mời anh vào đây là có chuyện muốn nói”.
Ngô Bình: “Mời nói!”
Nghe thấy có ý nghĩa tối cao, Ngô Bình đã nghĩ ngay đến trật tự cao nhất, sau đó anh hỏi tiếp: “Tại sao cô lại để người khác lĩnh ngộ, nếu họ thành công thì các cô được lợi lộc gì?”