Sạp bên cạnh bán bánh bao nhân thịt, cái nào cũng to như nắm đấm, mỗi lồng có tám cái, ăn kèm với một bát canh cay thơm nức.
Chủ hàng là một người đàn ông cao lớn đang băm thịt, hình như nhân là của một sinh vật cỡ lớn nào đó.
Ngô Bình hỏi: “Ông chủ, có thịt gì thế?”
Ông chủ cười đáp: “Thịt của nai tiên ngũ linh, nêm nếm cùng sáu vị thuốc nên ngon không kém gì hoành thánh của hàng bên đâu”.
Ngô Bình: “Cho tôi một lồng, cùng hai bát canh”.
Hai người lại ngồi xuống, Nguyệt Thanh Ảnh cười nói: “Anh Bình, em không ăn nổi nữa đâu, anh gọi cho anh thôi nhé”.
Ngô Bình: “Thanh Ảnh, em phải ăn nhiều vào, không thì gầy lắm”.
Nguyệt Thanh Ảnh cười nói: “Nhưng em không thích béo”.
Ngô Bình không khách sáo mà ăn hai cái bánh một lúc, đúng là mùi vị rất ngon.
Loáng cái, anh đã ăn hết bay cả lồng bánh bao cùng một bát canh.
“Ông chủ, cho thêm một lồng nữa”, anh nói.
Ông chủ: “Công tử, nếu cậu có thể ăn hết ba lồng thì tôi tặng cậu một món quà”.
Lại tặng quà ư? Ngô Bình bắt đầu thấy là lạ nên nói: “Cho tôi hai lồng luôn”.
Ba lồng bánh bao xuống bụng, Ngô Bình còn chốt thêm hai bát canh rồi mới cười nói: “Ông chủ, tôi ăn xong rồi, tính tiền!”
Quả nhiên ông chủ lại tăng cho anh một đồng tiền ngọc, Ngô Bình nhận lấy rồi nói cảm ơn.
Bấy giờ, anh mới phát hiện đang có không ít người nhìn mình bằng ánh mắt kỳ lạ. Song, anh mặc kệ rồi tiếp tục đi sang sạp hàng thứ ba.
Sạp này bán cá nướng, một con cá nặng khoảng một, hai cân, Ngô Bình gọi một con rồi ngồi xuống ăn.
Sau khi anh ăn xong một con, Nguyệt Thanh Ảnh chợt ý thức ra chuyện gì đó nên nhỏ giọng nói: “Anh Bình, núi Tiên Sử đang thử thách anh”.
Ngô Bình: “Hả? Thử thách thông qua việc ăn uống ư?”
Công tử áo gấm gật đầu: “Tôi rất thích nó”.