Người áo xám ngồi xuống rồi cười hỏi: “Anh có biết tác dụng của tiền ngọc không?”
Ngô Bình nhìn người đó, đến Dạ Vô Cực còn không biết thì sao anh biết chứ?
Người áo xám: “300 năm trước, tổ tiên nhà tôi từng đến đây. Khi ấy, người cũng có hai đồng tiền ngọc”.
Nói rồi, anh ta nhìn Ngô Bình, hi vọng anh sẽ hỏi mình tiếp.
Nhưng Ngô Bình chẳng hề có ý nghe tiếp, anh nghĩ kiểu gì lên núi xong thì mình cũng biết ý nghĩa của mấy đòng tiền này thôi nên người này có nói hay không thì cũng vậy.
Người áo xám ho khan một tiếng rồi nói: “Sau khi lên núi, mấy đồng tiền ngọc này sẽ phát huy tác dụng rất lớn. Sau khi thông qua khảo hạch, tổ tiên nhà tôi đã vào một hang động chứa đầy báu vật, chúng ta có thể mua đồ ở đó bằng tiền ngọc. Rẻ nhất là một đồng một món, đắt nhất thì mười đồng. Đi đến cuối thì tiền ngọc còn có thể mua được mạng”.
Nghe thấy có thể mua được mạng, cuối cùng Ngô Bình cũng nổi hứng hỏi: “Mua mạng là thế nào?”
Người áo xám cười nói: “Khảo hạch sau cùng của đại hội quần hùng vô cùng nguy hiểm, có thể dùng tiền ngọc để mua bùa hộ thân, một đồng một cái, nhiều nhất có thể mua ba cái”.
Ngô Bình: “Tổ tiên nhà anh trụ được đến cuối à?”
Người áo xám lắc đầu: “Khi ấy, tổ tiên nhà tôi hết tiền ngọc rồi, cho nên đã từ bỏ khảo hạch, đây là điều mà người tiếc nuối nhất”.
Ngô Bình: “Tại sao anh lại kể tôi biết những chuyện này?”
Người áo xám: “Vì tôi cũng đến tham gia đại hội và tôi muốn kết bạn với anh”.
Ngô Bình ừm một tiếng chứ không nói gì thêm.
Người áo xám: “Tôi là Lưu Tuyên Diệp, anh tên gì?”
Ngô Bình: “Ngô Bình”.
Lưu Tuyên Diệp: “Anh Ngô đang có những 20 đồng tiền ngọc, ngưỡng mộ quá!”
Ngô Bình: “Anh cũng có à?”
Kể đến đây, anh ta cười nói: “Chắc chẳng bao lâu nữa sẽ có người đến tìm anh Ngô”.