Trước đó, anh đã nhờ Nguyệt Thanh Ảnh đi thăm dò về tình hình của nhà họ Hồng. Loáng cái, anh đã đến trước cổng nhà họ, sau đó bay lơ lửng trên cao nói: “Người nhà họ Hồng đâu, mau ra chịu chết!”
Lập tức có mấy chục cao thủ trong nhà họ Hồng bay vút lên cao, trong đó có ba cường giả Đạo cảnh, hai người tầng thứ hai, một người tầng thứ ba.
Nhìn thấy Ngô Bình, cường giả tầng thứ ba Đạo cảnh cười khẩy nói: “Cậu là Ngô Bình hả? Chúng tôi muốn tìm cậu lâu rồi, nhưng nay cậu như con rùa rụt cổ nên chúng tôi không ra tay được. Không ngờ hôm nay cậu lại to gan dám mò đến tận đây. Được thôi, hôm nay lão phu sẽ cho cậu muốn chết không được, sống cũng không xong”.
Ngô Bình thờ ơ nói: “Tôi đã nói là các người đừng động vào tôi, nhưng các người không chịu, cứ gây chuyện với tôi bằng được. Bây giờ, tôi chỉ đành tiêu diệt cả nhà các người thôi”.
Anh vừa nói dứt câu thì quả Kiếm Hồ bay ra, một tia sát quang xuất hiện. Cùng lúc đó, anh đã mặc áo giáp Đạo cảnh và đeo nhẫn Cửu Long, thần anh cũng đã mặt Thất Thần Giáp nên thực lực nhanh chóng tăng vọt.
Trước kia, nhờ áo giáp và nhẫn mà anh đã có lực chiến đấu ngang với tầng thứ sáu Đạo cảnh. Hiện giờ, thực lực của anh đã tăng cao hơn nên có thể phát huy lực chiến đấu của cường giả tầng thứ bảy Đạo cảnh rồi.
Vù!
Luồng sát quang đã chém mọi người ở trên cao ra thành nhiều mảnh, ai nấy đều khiếp sợ rồi trốn đi.
Ngô Bình chợt biến mất, sau đó thi triển thuật Thân Áo rồi tung một quyền vào ngực một tu sĩ tầng thứ hai Đạo cảnh làm máu tươi chảy ra, người đó chết ngay lập tức.
Những người còn lại hoảng hốt bỏ chạy, nhưng tốc độ của Ngô Bình quá nhanh, anh đã tung tiếp một quyền ra giết chết cường giả tầng thứ hai Đạo cảnh còn lại.
Tu sĩ tầng thứ ba Đạo cảnh thấy tình hình không ổn thì hét lên: “Cậu bạn, có gì thì từ từ nói…”
“Chết đi!”
Ngô Bình thi triển thuật Huyền Áo, 64 ảo ảnh đã xuất hiện xung quanh người này, sau đó kết thành một sát trận Huyền Áo.
Phụt!
Nhận được tin này, Ngạo Thế Đan Tông vô cùng kinh ngạc, họ không ngờ là người bị họ đuổi đi lại có thiên bẩm cao siêu đến vậy.