Khoảng năm phút sau, có một người đàn ông đáp từ trên cao xuống, hắn mặc một bộ đồ ngủ, tay đang cầm chén rượu, trên mặt còn vệt son của phụ nữ.
Rõ ràng trước đó, hắn đang hưởng thụ, nhưng người trên bảng có thể bị khiêu chiến bất cứ lúc nào nên hắn buộc phải tới. Chính vì thế nên hắn đang nhăn nhó mặt mày, sau đó lườm Ngô Bình rồi nói: “Phá hỏng mộng đẹp của tôi, tôi sẽ cho cậu chết dần chết mòn, chuẩn bị hưởng thụ cảm giác đau đớn đi”.
Ngô Bình nhìn người đó thì thấy hắn ở tầng thứ mười Thần Thông, đã trải qua đại thần kiếp, thần anh cũng đã trưởng thành và hóa thành dương thần.
Dương thần là mở đại đạo, điều kiện cần thiết để tiến vào Đạo cảnh, không có dương thần thì không thể đột phá Đạo cảnh được.
“Anh nghĩ nhiều rồi, hôm nay tôi sẽ giành vị trí trên bảng Tiểu Tiên của anh!”
Người kia tên là Trác Thanh Lân, hắn cười nói: “Cũng cứng miệng đấy, tôi thích!”
“Khiêu chiến bắt đầu!”
Một giọng nói như tiếng chuông vang lên, sau đó Trác Thanh Lân đã biến mất, chỉ còn một cơn gió thoảng thổi trên lôi đài.
Ngô Bình nhắm mắt lại, sau đó chợt tung một quyền ra, Trác Thanh Lân đã xuất hiện trở lại, quyền vừa rồi của Ngô Bình đã đấm trúng vai hắn.
Đòn tấn công của Ngô Bình có sức lực lớn, lực kình mạnh nên vai của Trác Thanh Lân đã gãy, hắn đau đớn kêu lên.
Ngô Bình thừa thắng xông lên, tiếp tục tung thêm một chưởng và hai quyền nữa.
Bụp!
Chưởng thứ nhất của anh va chạm với tay trái của Trác Thanh Lân, kết quả là cổ tay của hắn đã gãy. Sau đó hắn trúng thêm một chưởng vào ngực và một đòn vào bụng.
Trác Thanh Lân nằm vật ra đất như bùn nhão, mặt tái mét, toàn thân bất động.
Ngô Bình thờ ơ nói: “Lẽ ra anh chưa đủ tư cách cho tôi khiêu chiến đâu, nhưng vì tôi có hai cơ hội, không muốn phí phần thưởng nên mới cho anh chút vinh hạnh thôi”.
Mọi người như chết lặng, sau đó là tiếng vỗ tay như sấm rền.
được 200 tỷ tiền Đại Đạo, một món chú pháp cấp thượng phẩm và một bộ võ kỹ cấp thượng phẩm”.