Nghe thấy Ngô Bình gọi Thiên Kiêu Đan là đan dược cấp thấp. Hứa Giang Hà càng bối rối hơn, ông ta ho khan một tiếng rồi nói: “Thầy Ngô, cậu có thể cho tôi xem ít đan dược cấp cao được không?”
Ngô Bình đã lấy được khá nhiều đan dược trong động Kim Đỉnh, trong đó đan dược tốt nhất đã trên cấp 20, vì thế anh đã lấy nó ra.
Viên đan dược không có hình dạng bình thường, mà có hình người cao nửa mét đang ngồi xếp bằng trong hư không, bên ngoài có chín tầng sáng bao quanh. Hơn nữa, nó còn liên tục phát ra tiếng niệm chú thần kỳ, khiến người khác nghe xong là cảm thấy vui vẻ.
Hứa Giang Hà ngẩn ra nhìn viên đan dược rồi run giọng hỏi: “Thầy Ngô, đây là đan dược gì và có công dụng thế nào?”
Ngô Bình: “Nó là Huyền Hoàng Đại Đạo Đan, giúp người uống truy tìm nguồn gốc của Đại Đạo, muốn uống nó thì phải từ tầng thứ chín Đạo cảnh trở lên”.
Hứa Giang Hà hít sâu một hơi nói: “Tôi được mở mang tầm mắt rồi!”
Ngô Bình cất đan dược đi rồi nói: “Các chủ Hứa, chúng ta bàn vụ trao đổi đi”.
Hứa Giang Hà cười nói: “Được, thầy Ngô chúng tôi muốn 500 viên Thiên Kiêu Đan của cậu. Nhưng cậu có thể đưa thêm cho chúng tôi ít đan dược cấp cao hơn được không?”
Ngô Bình: “Được thôi, các chủ muốn đan dược thế nào?”
Hứa Giang Hà cười nói: “Đan dược mà mọi người ở Tiên Giới Thái Ất ao ước nhất đương nhiên là Tiên Thiên Đại Diễn Đan đã thất truyền 3000 năm nay. Nghe nói uống nó vào thì có thể bù đắp tiên thiên khiếm khuyết, loại bỏ những di chứng trên con đường tu luyện”.
Ngô Bình cười nói: “Nói vậy thì các chủ có phương thức luyện chế đúng không?”
Hứa Giang Hà gật đầu: “Đúng, thậm chí tôi còn gom đủ dược liệu rồi”.
Ngô Bình: “Đan dược này chỉ sư phụ tôi mới luyện chế được, để tôi hỏi người đã”.
Hứa Giang Hà nói ngay: “Được, tôi chờ tin của thầy Ngô”.
Ngô Bình: “Ông cứ đưa phương thức luyện chế cùng dược liệu cho tôi, như thế sư phụ tôi mới biết mình có luyện chế được hay không”.