Ngô Bình gật đầu hỏi: “Khi nào bắt đầu?”
Tu sĩ mập: “Lập tức!”
Tu sĩ mập vừa đi thì một tia sáng rơi xuống, vị trí khác của võ đài đã có người.
Kẻ kia mang sắc mặt tái nhợt, trong ánh mắt là tia khinh miệt. Nhìn kẻ nọ Ngô Bình chỉ biết đối phương dịch dung, gương mặt thật không phải như thế.
Anh biết, e rằng có kẻ cố tình gài mình, người tỷ thí với anh hiện tại có thực lực vượt xa hạng 100 bảng Đại Tiên.
Nhưng Ngô Bình cũng không để bụng, anh đến đây vốn là để khiêu chiến cao thủ đứng đầu bảng Đại Tiên, ai quan tâm đối phương có thứ tự thế nào, anh đánh tất, hơn nữa còn sẽ đả bại đối phương. Sự tự tin này bắt nguồn từ thực lực mạnh mẽ và Dương Thần chí tôn mới ngưng tụ khi vừa đột phá đại thần kiếp.
Ngô Bình nhìn đối thủ: “Anh không cần che giấu thực lực, thi triển thực lực của Đạo Cảnh tầng ba ra đi”.
Người kia giật mình: “Anh biết tu vi của tôi?”
Ngô Bình bình thản: “Tôi còn biết anh không phải hạng 100 nữa kìa”.
Đối phương cười lạnh: “Người sắp chết thì nói nhiều vậy làm gì?”
“Ngô Bình - quán quân bảng Tiểu Tiên khu Thanh Long khiêu chiến Thạch Dã - hạng 100 bảng Đại Tiên”.
Dứt lời, tay Thạch Dã bỗng vươn ra trước, Ngô Bình cũng cảm giác được một sức mạnh khá lợi hại đang nhắm vào ngực, vị trí trái tim của mình.
Anh không hề hoang mang, nhẹ nhàng tránh đi một trảo kia, sức mạnh đối diện tức khắc vỡ vụn. Sau đó, anh cũng vươn một trảo, ngực, bụng của Thạch Dã bị mở bung ra ngay tại chỗ, tim gan phèo phổi đều lòi hết ra ngoài, rớt xuống đất. Sau một giây ngẩn ngơ, người này hét một tiếng thảm thiết.
Ngô Bình vừa sử dụng một loại thần thông thượng cổ kỳ dị, có thể sao chép thần thông của đối phương, đồng thời gia tăng uy lực lên gấp mấy lần, từ đó đánh chết đối thủ. Anh vừa sao chép chiêu đào tim của đối thủ, kết quả là giết đối thủ chỉ trong giây lát.
Hiện trường bỗng dưng yên tĩnh, chẳng ai ngờ được Ngô Bình lại chỉ dùng một chiêu là đánh chết hạng 100.
Tiên, Liễu Vọng Tinh”.