Ngô Bình: “Không thành vấn đề, cho tôi giá cả của chúng luôn”.
Ông chủ: “Quý khách cần bao nhiêu?”
Ngô Bình: “Số lượng khá nhiều, nhiều nhất là mười nghìn cây mỗi loại. Dù không đủ mười nghìn thì chúng tôi cũng mua hết”.
Ông chủ mừng rỡ, biết đã gặp khách hàng lớn nên vội nói: “Được, xin quý khách chờ một lát, tôi lập tức đi chuẩn bị!”
Ông chủ mời hai người đến phòng cho khách nghỉ ngơi uống trà, mình thì đi làm việc, chuẩn bị dược liệu cho hai người.
Giang Sơ Nhan có chút khó hiểu: “Công tử, mua hết ở đây à? Sao không tới chợ đầu mối dược liệu lớn hơn?”
Ngô Bình: “Chúng ta mua đa phần là loại quý giá, số lượng có hạn. Chúng ta mua nhiều, Thượng phủ sẽ bị thiếu, nên là chỉ có thể mua cho đủ thôi, tránh cho việc giá cả sẽ bị đội lên”.
Giang Sơ Nhan: “Vẫn là công tử nghĩ chu đáo nhưng quy mô cửa hàng này có hạn, có lẽ sẽ phải đợi lâu”.
Ngô Bình: “Lâu một chút cũng không sao, vì quy mô có hạn nên tạm thời sẽ không khiến đám dân buôn chú ý”.
Một lát sau, ông chủ quay lại cười nói: “Tôi đã liên lạc cho mấy tiệm lớn, họ đang gấp rút giao dược liệu tới”.
Ngô Bình hỏi: “Cần tốn bao lâu?”
Ông chủ: “Cũng sắp tới giờ cơm tối, chúng ta vừa ăn vừa chờ được không? ăn xong thì dược liệu cũng đã đưa tới”.
Ngô Bình: “Phiền ông chủ tốn kém rồi!”
“Quý khách khách sáo quá, cậu đến chỗ chúng tôi mua dược liệu là đã cho chúng tôi cơ hội làm ăn rồi”, ông chủ vội đáp.
Ông chủ mời Ngô Bình và Giang Sơ Nhan tới tửu lầu đối diện, vừa ăn cơm vừa nói chuyện. Thức ăn nơi này khác với Hạ Cảnh, hương vị độc đáo, Ngô Bình ăn không dừng miệng.
Ăn cơm xong thì họ uống trà, dược liệu liên tục được đưa tới.
thế lực chiếm giữ à?”