“Cậu... không sợ lòi à?”
Ngô Bình: “Từ Kiêu, giờ tớ đã có năng lực kia rồi!”
Từ Kiêu: “Hả?”
Ngô Bình: “Tí tớ rủ cậu đi chơi game, gặp nhau rồi tớ nói sau!”
Ngô Bình cúp điện thoại, Ngô Bình xin Ngô Đại Hưng hai trăm đồng rồi đi tìm Từ Kiêu.
Hơn mười phút sau, tại một quán net, Ngô Bình thấy Từ Kiêu, cậu ta đã mở máy, mua hai phần đá bào, là vị mà Ngô Bình thích.
Từ Kiêu cao một mét tám lăm, vóc dáng to con, có chút béo, vẻ ngoài thật thà, là kiểu con gái rất thích. Nhưng Ngô Bình biết cậu bạn này tinh ranh vô cùng, trong bụng toàn mưu mô, vẻ ngoài chất phác chỉ là ngụy trang.
“Ngô Bình, cậu nói năng lực gì thế?”, cậu ta hỏi ngay.
Ngô Bình nói chi tiết cho Từ Kiêu nghe, Từ Kiêu theo cậu vào WC, sau khi trở về thì ánh mắt hoàn toàn thay đổi: “Trời ơi, to hơn cả tớ nữa! Cậu phẫu thuật à?”
Ngô Bình bĩu môi: “Phẫu thuật gì chứ! Chính nó tự phát triển!”
Từ Kiêu gãi đầu: “Vậy là của tớ vẫn còn lớn được phải không?”
Ngô Bình: “Chắc thế, dù sao của tớ cũng khá lớn!”
Sau khi “thổ lộ tâm sự”, Từ Kiêu nói: “Trương Siêu lớp kế bên đã thắng của tớ một nghìn tệ vào hôm qua, nay lại gửi tin hỏi tớ có dám chơi một ván nữa không!”
Ngô Bình nhíu mày, cậu biết Từ Kiêu chơi PUBG, còn thường xuyên PK gì đó với người ta, một lần như vậy là mấy trăm hoặc hơn nghìn tệ, thắng nhiều thua ít.
“Skill của Trương Siêu khá dữ, cậu đừng cá cược với nó nữa, một nghìn này mời tớ ăn ngon không phải lợi hơn à?”, Ngô Bình khuyên.
Từ Kiêu: “Nhưng tớ tức lắm, muốn thắng lại!”
Ngô Bình thấy khuyên không được thì nói: “Vậy được rồi, chúng ta đánh hai ván cho nóng người trước đã!”
người chơi một mình kia.