Hoàn cảnh gia đình không tốt, bố cậu chạy taxi cả tháng mới được có sáu nghìn, mẹ cũng chỉ có tiền lương hơn bốn nghìn, trừ hết chi phí và tiền nợ thì nhà họ chẳng còn bao nhiêu.
Dương Quế Chi còn hỏi là tiền từ đâu ra, Ngô Bình cũng đáp là mình bán đồ trong game kiếm được.
Cách giờ coi phim còn lâu, Ngô Bình ngồi làm thêm bài tập. Khi mở sách giáo khoa, cậu phát hiện trí nhớ của mình tốt hơn rất nhiều, thêm nữa là những đề số học và vật lý làm cậu đau đầu kia, cậu đều biết làm, trong đầu nảy ra nhiều phương pháp giải.
Ngô Bình cảm giác như mình đang mơ vậy, cậu lấy đề số học trong đề đại học năm ngoái ra, làm thử một lần, không ngờ hai mấy phút sau, cậu đã hoàn thành, so chiếu đáp án có sẵn thì được 148 điểm.
Nên biết là đề số học trong kỳ thi năm trước rất khó, thủ khoa thành phố năm ngoái cũng chỉ đạt 139 điểm. Nhiều thí sinh đậu hai trường đứng đầu đều không đạt tới 110 điểm nữa là. Còn phần đông thí sinh thì đều dưới 90.
Ngô Bình cũng bị chính mình dọa sợ rồi. Chuyện gì xảy ra thế? Chỗ kia không chỉ phát triển bình thường mà não cậu cũng thông minh hơn.
Ba giờ chiều, Ngô Bình có mặt ở cửa ra vào của rạp phim, cậu vừa tới đã thấy Giang Nhu.
Giang Nhu là bạn gái xinh nhất lớp, nhưng thường ngày cô ta khá kiêu kỳ, không để ý đám nam sinh, rất nhiều bạn học nam từng theo đuổi cô ta nhưng kết cục đều thất bại.
Giang Nhu xinh đẹp, mặt trái xoan, mắt to, da trắng, cột tóc đuôi ngựa, toàn thân tỏa ra hơi thở xuân thì.
Ngô Bình có chút ngại ngùng, tiến lên chào: “Giang Nhu!”
Giang Nhu đánh giá cậu, cười nói: “Muốn hẹn cậu ra ngoài khó thật đó, may mà tớ thành công”.
Ngô Bình gãi đầu: “Tớ mua vé xem phim rồi, cậu muốn ăn gì, tớ đi mua!”
Giang Nhu xem giờ rồi nói: “Không cần, tớ cá cược với người khác thôi. Mấy bạn nữ trong lớp đều nói không ai hẹn được cậu đi chơi, tớ không tin mới thử một lần”.
Ngô Bình ngẩn ra, sau đó lại cười: “Vậy giờ tớ mời cậu coi phim, cậu bằng lòng chứ?”
Giang Nhu có chút do dự, cảm thấy mình làm vậy không tốt nên mới thở dài: “Được thôi, nhưng tớ sẽ không làm bạn gái cậu đâu, chúng ta chỉ coi phim chung thôi”.
Ngô Bình: “Biết rồi!”