Ngô Bình nhìn tin nhắn thì không dám tin đó là sự thật, số tiền này kiếm được hơi dễ dàng.
Mười mấy phút trước Hàn Băng Nghiên đã chơi xong, liên tục đứng phía sau, quan sát động tác của Ngô Bình. Động tác của Ngô Bình khiến cô ta vô cùng bất ngờ, trò chơi vừa kết thúc thì cô ta liền nói: “Bình thần, cậu giỏi quá”.
Trong lòng cô ta, kỹ thuật chơi game của Ngô Bình như thần nên mới bất giác gọi cậu là “Bình Thần”.
Ngô Bình vươn hông mệt mỏi nói: “Không còn sớm nữa, chúng ta về thôi”.
Từ Kiêu liền biết ý, nói: “Nhà tôi gần, tôi về trước đây, tạm biệt”.
Bây giờ Ngô Bình cũng không thể để Hàn Băng Nghiên về nhà một mình nên đã gọi một chiếc xe, đưa cô ta về nhà trước. Taxi dừng trước một khu nhà giàu có tiếng, Hàn Băng Nghiên vẫy tay, mỉm cười với cậu: “Bình Thần, mai kéo tớ lên đỉnh ăn gà nhé”.
Sau khi chào tạm biệt Hàn Băng Nghiên, Ngô Bình lại bảo taxi chở cậu về nhà.
Lúc này, Ngô Đại Hưng vẫn chưa ngủ, ông ấy vừa chạy taxi về, đang ngồi trên ghế sofa xem tivi.
Ông ấy thấy con trai về thì vui vẻ hỏi: “Tiểu Bình, con với Từ Kiêu đã đi đâu chơi thế?”
Ngô Bình ngồi xuống bên cạnh: “Đi đánh game một lúc thôi”.
Sau đó cậu chuyển một trăm nghìn vừa nhận được cho Ngô Đại Hưng.
Ngô Đại Hưng nhận được tiền thì ngây ra rồi căng thẳng hỏi: “Tiểu Bình, tiền này ở đâu ra?”
Ngô Bình cười, nói: “Đây là tiền học bổng của trường, vì lần này con đứng nhất toàn thành phố”.
Thật ra vẫn còn mấy môn nữa chưa thi, giờ nói đứng nhất toàn thành phố thì hơi sớm. Có điều Ngô Đại Hưng không rành những chuyện đó, ông ấy chỉ biết chuyện thi cử bắt đầu chứ không biết cuộc thi vẫn chưa kết thúc.
“Giải nhất toàn thành phố? Thật vậy sao?”, Ngô Đại Hưng nhảy cẫng lên, bất ngờ và vui mừng hỏi lại.
Vì buổi sáng thi hai môn nên bảy rưỡi sáng đã bắt đầu thi, thi đến mười giờ mới kết thúc, môn vật lý bắt đầu lúc mười rưỡi và kết thúc lúc mười hai giờ.