Ngô Bình vừa vào phòng học đã thấy Giang Nhu đang ngồi nói chuyện với mấy bạn nữ, bọn họ thống nhất đổi sang đồng phục đội cổ vũ, bộ đồ tôn lên toàn bộ vóc dáng hoàn mỹ của họ.
Từ Kiêu cảm khái nói: “Nếu tớ ở trong đội thì hay rồi, tâm điểm chú ý các bạn nữ cũng sẽ là tớ”.
Ngô Bình xoa đầu cậu ta: “Cậu không sao chứ, ban ngày ban mặt còn mơ mộng”.
Từ Kiêu: “Anh Bình, chiều nay không có tiết, tất cả mọi người đều có thể đi xem thi đấu, chúng ta cũng đi cổ vũ đội nhà đi”.
Vừa nói xong, Hàn Băng Nghiên đi vào, cô cầm theo một túi đồ ăn vặt, cười ngọt ngào, nói với Ngô Bình: “Anh Bình, chúng ta cùng đi xem thi đấu đi”.
Ngô Bình nhìn đồng hồ, cách cuộc thi còn hơn một tiếng, bèn nói: “Được. Nhưng anh có chút chuyện phải đi một chuyến, quay về mới xem thi đấu”.
Từ Kiêu: “Anh Bình, chuyện gì vậy, có cần tớ đi cùng cậu không?”
Ngô Bình cười nói: “Không cần, tớ đi rồi về”.
Hàn Băng Nghiên: “Anh Bình, tài xế riêng đang ở trường, nếu anh có chuyện thì em bảo tài xế chở anh”.
Ngô Bình có chút bất ngờ: “Tài xế riêng sao lại ở trường?”
Hàn Băng Nghiên cười nói: “Hôm nay em khao đội bóng trường mấy món ngon nên bảo tài xế lái xe đến đây”.
Ngô Bình gật đầu: “Vậy cũng được”.
Đến bãi đậu xe của trường, Ngô Bình ngồi lên chiếc xe thương vụ. Chiếc xe thương vụ này là loại chạy bằng điện, sử dụng trí tuệ nhân tạo công nghệ cao, ghế ngồi cũng rất thoải mái.
Lên xe, Ngô Bình nói: “Đến trấn Mã gia”.
Trấn Mã gia là một khu dân cư, đó chính là địa bàn nhà họ Mã, cũng là nơi nhà họ Mã lập nghiệp. Tuy hiện tại nhà họ Mã rất có tiền, nhưng vẫn sống ở trấn Mã gia, chưa từng chuyển đi.
Người đàn ông trung niên tên Mã Kính Võ, ông ta đánh giá Ngô Bình: “Nhóc con, mày dám đánh người nhà họ Mã bị thường, còn tống tiền con tao năm triệu, gan cũng không nhỏ nhỉ!”