Buổi trưa tan học, Ngô Bình và Từ Kiêu, Hàn Băng Nghiên ăn cơm ở nhà hàng của trường, cậu nhận được điện thoại của Thiết Đường, nói là đã chuyển tiền đến.
Ngô Bình bảo ông ta đợi ở cổng trường, sau đó ra gặp ông ta.
Thiết Đường khom người, vẻ mặt hơi căng thẳng, ông ta nhìn thấy Ngô Bình thì vội cúi đầu: “Cậu Ngô”.
Ngô Bình hỏi: “Đem tiền đến rồi sao?”
Thiết Đường vội nói: “Đã đem đến rồi, một triệu trong tấm thẻ này, mật khẩu là sáu chữ số cuối của số thẻ”.
Ngô Bình cất thẻ ngân hàng vào, nói: “Gần đây có một quán trà, chúng ta đến ngồi một lát đi”.
Mục đích chính cậu bảo Thiết Đường qua không phải là vì một triệu này mà là muốn moi một số tin tức về tình hình giới tu hành hiện tại từ miệng của Thiết Đường, từ đó có cái nhìn khách quan về tu hành và thực lực hiện tại của mình.
Lúc đến tiệm trà, Ngô Bình hỏi: “Thiết Đường, tu vi của ông là gì?”
Thiết Đường vội nói: “Tôi luyện thành Luyện Khí”.
Ngô Bình: “Nói vậy ông là Luyện Khí tầng một sao?”
Thiết Đường gật đầu: “Đúng vậy”.
“Cảnh giới Tôi Thể trước đây của ông tu luyện thế nào?”
Thiết Đường nối: “Tôi thể của tại hạ, miễn cưỡng cũng đến luyện tủy, nhưng chỉ mới nhập môn mà thôi”.
Ngô Bình: “Ông không tu luyện đến Thiên Địa Tinh Luyện sao?”
Thiết Đường ngây người, sau đó cười khổ: “Tôi thể tầng mười - Thiên Địa Tinh Luyện, đó là cảnh giới trong truyền thuyết, sao tôi đạt đến đó được? Thật ra đa số mọi người cũng chỉ có thể đạt đến luyện tủy, sau đó luyện khiếu là một nấc thang khổng lồ, hơn chín mươi phần trăm người đều không bước qua được. Mà trong khi luyện khiếu, có người chỉ luyện hai ba khiếu, còn có người luyện năm sáu khiếu, khác biết rất lớn. Còn về Tiểu Luyện Hình, trong một trăm tu sĩ luyện khí thì cũng chưa chắc có được một người làm được”.
Nói chuyện với Thiết Đường chừng mười phút, Ngô Bình cũng hiểu được đại khái tình hình giới tu hành Trung Châu hiện tại.