“Bảy triệu”.
Dương Quế Chi lại không vui vẻ mấy, trừng mắt hỏi Ngô Bình: “Tiểu Bình, con lấy tiền đâu ra?”
Ngô Bình: “Con thi đấu bóng rổ tốt, nên trường thưởng cho khoản tiền”.
Lúc này Ngô Đại Hưng cũng lái xe về, dừng ở chỗ đỗ xe bên cạnh, nhìn thấy chỗ đỗ xe nhà mình có thêm một chiếc xe đẹp đẽ, ông ấy nóng máu hỏi: “Xe nhà ai đậu ở vị trí nhà chúng ta vậy?”
Dương Quế Chi không vui nói: “Xe của tôi”.
Ngô Đại Hưng ngây người: “Của bà?”
Dương Quế Chi thở dài: “Con trai ông mua đấy”.
Phản ứng của Ngô Đại Hưng thay đổi, ông ấy lập tức nhướng mày cười nói: “Vậy sao? Chiếc xe này rất tốt, bố để ý nó lâu rồi, mau đưa chìa khóa cho bố, bố lái xe đi thử xe”.
Dương Quế Chi: “Xe là con trai tặng tôi, ông thử gì mà thử?”, Nói rồi, tự bà ấy mở cửa xe, ngồi lên ghế lái.
Ngô Đại Hưng cười ha ha, mở cửa xe ngồi vào ghế phó lái.
Ngô Bình lắc đầu, nói: “Con lên trước đây”.
Cậu vẫn chưa từng ở phòng mới, đến phòng của mình, bên trong khá lớn, có một ban công. Chủ nhà trước tu sửa cũng không tệ, dọn dẹp qua loa một chút là có thể vào ở.
Đồ của cậu cũng đã được bố mẹ dọn đến, sắp xếp vị trí cũng không khác với nhà cũ lúc trước.
Cậu dọn dẹp một lát, thấy thời gian cũng đã đến, gọi xe tiếp tục đến chữa trị cho Hàn Chí Thành.
Hàn Chí Thành từ hôm qua đến hiện tại vẫn luôn nghỉ ngơi ở nhà, lúc Ngô Bình đến nhà họ Hàn, một người đàn ông chừng hai mươi tuổi đang ở nhà họ Hàn. Anh ta không quá cao, mặc đồ vest, tóc tai gọn gàng, đeo gọng kính vàng kim, đang nói chuyện với Hàn Chí Thành.
Hàn Băng Nghiên ở trên lầu, nhanh chân chạy xuống, mỉm cười, nói: “Anh Bình, anh đến rồi à”.
Ngô Bình gật đầu: “Chú thấy thế nào rồi?”
Ngô Bình không thích nói chuyện nhiều với người không thân thiết, cậu nói với Hàn Chí Thành: “Chú Hàn, chúng ta bắt đầu thôi”.