Sau đó Ngô Bình lấy ra một dây chuyền đá quý, cười bảo: “Mẹ, mắt con chuột đó làm bằng đá quý, con cạy ra làm một sợi dây chuyền rồi, tháng sau sinh nhật mẹ, con tặng mẹ trước đây”.
Dương Quế Chi nhận lấy dây chuyền, vui mừng nói: “Đá quý đẹp thế thì chắc giá không thấp đâu”.
Ngô Bình cười đáp: “Mẹ thích là được rồi!”
Ngô Đại Hưng hỏi: “Tiểu Bình, con chuột kia bán được bao nhiêu?”
Ngô Bình: “Hơn chục triệu ạ, trong tay con còn giữ một chút. Sau này bố cần dùng tiền thì cứ bảo con”.
Ngô Đại Hưng cười nói: “Năm triệu này đủ cho bố và mẹ xài cả đời rồi. Còn lại con giữ lấy mà dùng”.
Dương Quế Chi hỏi: “Đại Hưng, không phải ông muốn mở công ty taxi à? Nói là chạy thuê cả đời nên muốn mở công ty riêng mà”.
Ngô Đại Hưng gãi đầu: “Nghĩ thì nghĩ vậy thôi, tiền vốn mở công ty taxi quá nhiều. Thành phố Trung Châu chỉ được có hai mươi nghìn chiếc, muốn mở thì phải giành chỗ của người ta, nói sao thì cũng quá mắc”.
Ngô Bình: “Bố, một vị trí như thế bao nhiêu?”
Ngô Đại Hưng: “Hiện tại thì ít nhất cũng phải một triệu rưỡi, hơn nữa còn phải trả tiền phí phục vụ cho công ty tổng vụ taxi là năm mươi nghìn. Cứ tính thế thì phải ba, năm năm mới lấy lại vốn”.
Ngô Bình nhíu mày: “Sao còn phải giao phí?”
Ngô Đại Hưng bất đắc dĩ thở dài: “Toàn bộ quyền hoạt động của taxi Trung Châu đều nằm trong tay một người. Người này là em vợ thị trưởng, hơn nữa sư phụ của tên này cũng là một kẻ có danh tiếng, người ta hay gọi là Lương Ngũ gia!”
Ngô Bình hừ một tiếng: “Ngay cả việc chạy taxi cũng muốn độc quyền, đám người này quá tham lam!”
Ngô Đại Hưng: “Thật ra cũng không có gì, dù sao thì công ty bên dưới vẫn chừa lại chút tiền lời cho tài xế kiếm sống”.
“Bố, bố chạy xe thì một tháng phải giao công ty bao nhiêu, còn mình có thể giữ lại bao nhiêu?”
Tối đó, Ngô Bình bắt đầu tiến vào Luyện Khí tầng mười – cảnh giới Bí Lực!