“Thành công?”, Nghiêm Lãnh Thạch hừ một tiếng: “Bố nói thật nhé, những người bị Phi Tiên Cổ cắn chỉ có một phần vài triệu cơ hội sống sót, thậm chí trước đó có vài thiên tài đã thử, vài ngày sau cũng chết”.
Nói rồi ông ta lại im lặng vài giây rồi nói: “Ngộ nhỡ hắn ta thành công thì chắc hắn ta là kỳ tài từ trước đến nay. Người như vậy, dù có làm nô lệ cho hắn ta thì có làm sao?”
Nghiêm Hiếu Văn ngây người, hắn ta không ngờ bố mình lại có ý nghĩ như vậy, cam tâm làm nô lệ của người khác.
Nghiêm Lãnh Thạch nhìn con trai mình, dường như đoán được hắn ta đang nghĩ gì, lạnh nhạt nói: “Nếu hắn ta có thể sống sót sau khi bị Phi Tiên Cổ cắn thì thành tựu sau này sẽ cực kỳ to lớn. Đến lúc đó sẽ có vô số người tranh giành làm nô lệ của hắn ta”.
Ông ta ngừng một lúc rồi nói: “Giống như Tô Thần Hầu năm đó, bất kỳ người nào đi theo ông ta đến Trung Châu, bọn bố cũng đều cung kính như thần, phục vụ ông ta như Thần Tông”.
Nghiêm Hiếu Văn không dám tin vào tai mình: “Bố, hắn ta có thể đạt đến cảnh giới của Tô Thần Hầu à?”
Nghiêm Lãnh Thạch: “Bố cũng không chắc nhưng ít nhất hắn ta có khả năng. Thậm chí hắn ta có thể mạnh hơn Tô Thần Hầu”.
Nghiêm Hiếu Văn hít khí lạnh: “Vâng, con nghe theo bố”.
Lúc về đến nhà thì đã khá muộn, Ngô Đại Hưng vẫn còn thức, hôm nay ông ấy đã trúng một tờ vé số hơn mười nghìn tệ, tâm trạng ông ấy rất tốt nên đã mua rất nhiều đồ ăn ngon về, đang vừa ăn vừa xem phim với Dương Quế Chi, trải qua thế giới hai người của họ.
Nghiêm Hiếu Văn mỉm cười, tầm mắt vừa dời đi thì nhìn thấy Ngô Bình, sắc mặt hắn ta hơi thay đổi, nhưng sau đó hắn ta cúi đầu xuống, bước nhanh đến trước mặt Ngô Bình, hơi cúi người, khiêm tốn nói: “Chào chủ nhân”.