Ông ta im lặng một lúc rồi nói: “Vậy tạm thời cứ để bọn họ rời đi đi”.
Cảnh sát Phùng thở phào một hơi, vội nói với Ngô Đại Hưng: “Hai người có thể đi rồi”.
Ngô Bình: “Đi? Đụng hư cửa xe không cần bồi thường sao? Ông ta chẳng phải là quản gia gì đó sao, để ông ta bồi thường”.
Quản gia Củng nhìn Ngô Bình chằm chằm, nói với một người ở phía sau: “Viết một tấm chi phiếu một triệu cho cậu ta”.
Một lúc sau, Ngô Binh nhận lấy chi phiếu, bảo Ngô Đại Hưng lái xe rời đi.
Ngô Bình vừa đi, quản gia Củng lại nói: “Cậu xem bằng lái xe và căn cước của người kia, lát nữa đưa tin cho tôi, nhà họ Vương tự mình điều tra!”
“Không vấn đề gì!”, cảnh sát Phùng vội nói.
Trên đường về nhà, Ngô Đại Hưng vẫn có chút hối hận, nói: “Tiểu Bình, nhà họ Vương này ở Trung Châu có căn cơ thâm sâu, lúc bố còn nhỏ đã biết danh tiếng nhà họ Vương rồi. Con biết đó, chuyện đầu tiên mà mấy quan chức Trung Châu nhận chức là gì không?”
Ngô Bình: “Là gì?”
Ngô Đại Hưng: “Đến thăm nhà họ Vương. Vì nếu không được nhà họ Vương ủng hộ thì bọn họ cũng không cách nào tiếp tục tồn tại ở Trung Châu”.
Ngô Bình: “Nói như vậy, thế lực nhà họ Vương rất lớn”.
Ngô Đại Hưng: “Đúng. Nghe nói năm đó có vị lãnh đạo tỉnh dựa vào thế lực sau lưng để đi lên,ỷ chỗ dựa cứng bắt một đệ tử nhà họ Vương. Kết quả, ngày hôm sau vị lãnh đạo kia xảy ra tai nạn xe rồi chết, một nhà ba người, không còn một mạng! Bên trên cử người điều tra, lại không tra được gì. Cuối cùng chỉ có thể để vậy, mà vị lãnh đạo kia vừa chết, đệ tử nhà họ Vương đã được thả ra”.
Ngô Bình kinh ngạc trong lòng nói: “Chẳng trách tên cậu Vương kia lái xe ngông cuồng như vậy, nhưng anh ta cũng không ngờ như thế sẽ khiến mình mất cái mạng nhỏ của mình”.
Ngô Đại Hưng lái xe taxi cả nửa đời, từng thấy qua nhiều dạng người, ông ấy nói: “Tiểu Bình, chúng ta phải cẩn thận, bố cảm thấy nhà họ Vương có lẽ sẽ không bỏ qua chúng ta dễ dàng như vậy”.