Cậu bước đến trước mặt Du Hân hỏi: “Du Hân, tiếp theo cô cần phải phối hợp với tôi”.
Mặc dù Du Hân không được bình thường nhưng vẫn có thể hiểu được ý của Ngô Bình, cô ta gật đầu: “Được, thần y Ngô”.
Ngô Bình bảo cô ta ngồi xuống, sau đó đốt một cây nhang ở bên cạnh rồi niệm bí chú. Bí chú này bắt nguồn từ bí lực cao cấp, được diễn sinh từ nó, tên là Bí Chú Chiêu Hồn.
Một tay cậu ấn lên đỉnh đầu của Du Hân, tay còn lại không ngừng bấm ra một pháp quyết kỳ diệu. Sau khi niệm chú hơn nửa phút, trong phòng xuất hiện một làn gió mát thổi vào người Du Hân.
Ngay lúc ấy ở một ngôi chùa ngoài ngoại ô, một cái chuông đồng bị phong ấn bỗng tự kêu vang lên. Sau ba tiếng chuông liên tục, chuông đồng nứt ra, một tia sáng bay ra ngoài.
Lúc này một hòa thượng béo chạy ra ngoài, nhìn thấy chuông đồng bị hỏng bèn hét lên: “Kẻ nào dám đối đầu với ta?”
Bên này, tay phải Ngô Bình đặt hẳn lên đầu Du Hân rồi ấn một cái. Động tác này là đang trục xuất hồn phách được mượn, ấn một cái lên đầu là để đưa hồn phách được gọi đến vào trong người cô ta.
Ba hồn bảy vía hợp lại làm một, sắc mặt Du Hân tốt hơn rất nhiều, cảm giác có vẻ bất thường đó lập tức biến mất.
Cậu tiếp tục niệm chú, nuôi dưỡng linh hồn của cô ta.
Ngay lúc này, Ngô Bình thôi niệm chú, cậu mở mắt ra nói: “Người lấy hồn phách đó đi đã đến, tôi đi gặp kẻ đó”.
Ánh mắt Du Quốc Văn hiện lên sát khí nói: “Thần y Ngô, cậu hãy đợi một lúc, tôi sẽ tự tay giết hắn”.
Du Quốc Văn này cũng là một cao thủ, anh ta luôn điều tra tung tích của kẻ làm hại em mình nhưng tiếc là mãi vẫn chưa có tung tích. Lần này tên yêu quái yêu nghiệt gì đó tự tìm đến, đương nhiên anh ta sẽ không bỏ qua.
Du Quốc Văn đằng đằng sát khí rời khỏi đó, chưa đến mười lăm phút thì anh ta đã quay lại, kéo theo một tên hòa thượng mập không rục rịch nỗi.
Du Quốc Văn cười nói: “Thần y Ngô, tôi đã bắt được yêu tăng rồi”.
Ngô Bình: “Cậu Du đúng là có thực lực phi phàm, khiến người ta bội phục”.
Du Quốc Văn: “Thần y Ngô, bệnh của em gái tôi đã khỏi, đại ơn của cậu thật không có lời nào nói hết, sau này tôi sẽ đến tận nhà để cảm tạ”.
Ngô Bình: “Vậy thì tôi yên tâm rồi”.