Xe dừng lại trước một căn nhà bằng đá ở lưng chừng núi, trước nhà có một sân vườn nhỏ, trồng rất nhiều hoa tươi.
Lúc này, có một cô gái đang đứng trong sân, tay cầm kiếm, đứng im không động đậy.
Xe dừng lại, một người phụ nữ trung niên bước đến: “Cô chủ nhà tôi đang luyện công, xin hai vị đợi một lát”.
Ngô Bình nhìn cô gái đó, vì nhìn từ phía sau lưng nên cậu chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của cô ta, vóc dáng không tồi, nhưng cơ thể lại mang sát khí.
Ngô Bình nhìn một lúc thì trong đầu bỗng xuất hiện rất nhiều kiến thức liên quan đến kiếm đạo, cậu không kiềm được, hỏi: “Cô Cổ, cô đang luyện kiếm ý sao?”
Cậu vừa thốt lên thì cô gái đang đứng im lìm đó bỗng quay đầu, cất kiếm vào là nhìn về phía Ngô Bình.
Cô gái đó rất xinh đẹp, đẹp theo phong cách truyền thống cứ như một tiên nữ bước ra từ trong tranh vẽ cổ đại, không nhiễm bụi trần.
“Cậu hiểu về kiếm sao?”. Cô gái hỏi, giọng nói rất thanh thoát.
Ngô Bình: “Biết sơ sơ”.
Cô gái đó chính là Cổ Thanh Liên, cô ta hỏi: “Sao cậu biết tôi đang luyện kiếm ý?”
Ngô Bình: “Tôi có thể cảm nhận được kiếm ý yếu ớt phát ra từ trên cơ thể cô. Nhưng thứ lỗi cho tôi nói thẳng, cách tu luyện này của cô có vấn đề”.
Cổ Thanh Liên chau mày, kiếm đạo mà cô ta tu luyện là danh môn chính thức truyền lại, vậy mà người này lại nói là có vấn đề, cô ta không nhịn được, hỏi: “Vậy sao? Vậy cậu hãy nói cho tôi biết vấn đề nằm ở đâu?”
Ngô Bình: “Cô luyện như thế thì kiếm ý mà cô luyện được chỉ là kiếm ý hạ phẩm, làm bị thương kẻ địch thì đồng thời cũng làm bị thương chính mình”.
Cổ Thanh Liên vui vẻ: “Ồ, kiếm ý mà tôi tu luyện là hạ phẩm sao? Vậy xin hỏi thế nào mới là kiếm ý thượng phẩm?”
Ngô Bình: “Kiếm ý thượng phẩm trên dưỡng thần hồn, dưới giúp cơ thể cường tráng, có thể chuyển hóa sự hủ bại thành thần kỳ”.
Cổ Thanh Liên hừm lên: “Nói thì ai không nói được, nếu cậu có bản lĩnh thật sự thì hãy cho tôi xem kiếm ý của cậu đi”.