Vẻ mặt Lam Linh không tin, trong mắt cô ta, Ngô Bình cũng giống với Đào Thành, chẳng qua chỉ là học sinh cấp ba thôi, có thể giỏi giang cỡ nào chứ?
Thế nhưng, lời của Ngô Bình lại khiến cô ta ngây người.
Cậu suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Hàn Vũ Linh này có thân phận thế nào?”
Lam Linh: “Từng nghe cô ta kể rằng cha cô ta làm bí thư tại bộ tư lệnh của tỉnh”.
Ngô Bình: “Vậy thì dễ rồi”.
Cậu cầm điện thoại, gọi điện cho ông Thạch. Ông Thạch kia đã khôi phục hoàn toàn, trong lòng rất cảm kích với Ngô Bình. Thấy cậu gọi đến thì vội vàng khách sáo nói: “Thần y Ngô, cậu tìm tôi à”.
Ngô Bình: “Ông Thạch, có chuyện này cần ông giúp”. Sau đó kể lại đơn giản mọi chuyện lại một lần.
Ông Thạch nghe xong lập tức nói: “Thần y Ngô cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ giải quyết tốt chuyện này!”
Ngô Bình vừa cúp điện thoại, chuông cửa đã vang lên, mở cửa ra thì thấy một nhóm cảnh sát đứng ngoài cửa, người đứng đầu thô lỗ, lớn tiếng hỏi: “Ai là Lam Linh?”
Nhìn thấy bọn họ, Lam Linh đã biết là đến bắt mình, cô ta lạnh nhạt nói: “Là tôi”.
Mấy người họ lấy còng tay ra, muốn dẫn Lam Linh đi thì Ngô Bình nói: “Các anh đợi một lúc đã!”
Người kia trừng mắt nhìn Ngô Bình: “Thế nào, cậu dám cản trở chúng tôi thi hành công vụ sao?”
Ngô Bình không nói gì, anh cầm một cái nĩa trên bàn, nhẹ nhàng ném đi, cái nĩa bay xa mười mấy mét, ghim vào tường gạch. Chuyện đáng sợ chính là cái nĩa đã ghim sâu tới mức không thấy phần tay cầm đâu, chỉ để lộ một điểm rất nhỏ.
Chuyện này không khỏi khiến mọi người liên tưởng, nếu nĩa này bay về phía bọn họ, thì sợ rằng não đã bị đâm xuyên qua rồi!
Tên cảnh sát kiêu căng kia định thần lại, anh ta khẽ hừ một tiếng: “Đợi một lát cũng được. Nhưng mà, người phải bị dẫn đi”.
Chưa đến năm phút sau, tên cảnh sát dẫn đầu đã nhận được điện thoại, nghe điện thoại anh ta lập tức đứng thẳng người, nói: “Vâng, vâng, tôi hiểu, tôi lập tức rút lui!”
Ngô Bình đã ăn xong bữa sáng, cậu nhìn đồng hồ nói: “Thành Tử, dì út, tôi còn có chuyện, đi trước đây”.