Cổ Thanh Liên cũng là người có hiểu biết, cô ta kinh ngạc hô lên: “Em trai, cậu đây là… Pháp khí chứa đồ sao?”
Ngô Bình cười nói: “Chị à, tôi là đệ tử chân truyền của Liên Sơn Tông. Tôi đã nói là muốn giúp chị giải quyết rắc rối, bây giờ tôi đến rồi đây”.
Cổ Thanh Liên vừa kinh ngạc vừa vui mừng: “Cậu… Sao cậu làm được vậy!”
Vẻ mặt Cổ Hồng Ngọc kỳ diệu hết sức, bà ta do dự vài giây, tiến lên hành lễ với Ngô Bình: “Cổ Hồng Ngọc, bái kiến công tử!”
Ngô Binh xoay tay, ngắm nghía huy hiệu bên trên, hỏi: “Chắc hẳn mọi người cũng nghe nói đến Liên Sơn Tông rồi chứ?”
Cổ Hồng Ngọc: “Liên Sơn Tông là tông lớn nhất phẩm, đương nhiên chúng tôi cũng biết”.
Ngô Bình “ừ” một tiếng: “Tôi đây đến nhà họ Cổ các người, các người có chào đón không?”
Ông lão trước đó đấm ngực giậm chân lập tức cười nói tiến lên chào đón: “Chào đón chứ, nhà họ Cổ chúng tôi nhiệt liệt hoan nghênh công tử đại giá quang lâm!”
Cổ Minh Châu kia đảo mắt, cười cười tiến lên: “Công tử, tôi là Cổ Minh Châu, bái kiến công tử!”
Ngô Bình nhìn cô ta cười nói: “Mắt của cô không tệ, biết tôi với Thanh Liên xứng đôi”.
Cổ Minh Châu khố sở trong lòng, nếu cô ta biết được thân phận Ngô Bình thì có đánh chết cô ta cũng sẽ không nói mấy lời như vậy rồi!
Lúc này, một bóng người từ trên trời đáp xuống, một người đàn ông khoảng chừng ba mươi tuổi xuất hiện. Ngô Bình từng thấy hình người này trên điện thoại, chính là cậu Tô kia.
Vẻ mặt cậu Tô vốn dĩ kiêu ngạo, nhưng khi anh ta nhìn thấy huy hiệu trên tay Ngô Bình, sắc mặt lập tức thay đổi. Huy hiệu Liên Sơn Tông đương nhiên anh ta biết, mà người có được huy hiệu này, ít nhất cũng là đệ tử chân truyền Liên Sơn Tông!
Cậu Tô cũng đã đến, người nhà họ Cổ có chút ngượng ngùng, chào đón cũng không được, không chào đón cũng không được.
Cũng may lúc này Ngô Bình cười nói: “Anh Tô, nghe nói anh vừa ý bạn gái tôi?”
Ông già nói chuyện lúc nãy là gia chủ nhà họ Cổ, là ông nội của Cổ Thanh Liên, tên là Cổ Trường Nghĩa.