Thấy cậu không nói, Từ Chí Thân nói: “Cậu bạn, phải làm thế nào cậu mới tha cho tôi một mạng?”
Ngô Bình: “Từ Chí Thân, hiện tại ông đang có tu vi gì?”
Từ Chí Thân: “Bí cảnh tầng ba mà thôi”.
Ngô Bình nhìn Cổ Thanh Liên: “Chị, chị muốn giải quyết ông ta thế nào?”
Cổ Thanh Liên suy nghĩ một lúc rồi nói: “Em trai, bỏ qua đi vậy. Dù sao ông ta cũng là thế tử nhà họ Từ”.
Vì vậy Ngô Bình đạp Từ Chí Thân một cái, hỏi: “Tên ông vốn là Từ Chí Thân sao?”
Từ Chí Thân nói: “Tên tôi ở tiên giới là Từ Bảo Càn”.
Ngô Bình: “Ừ, Từ Bảo Càn, tội chết của ông có thể miễn, nhưng tội sống khó thoát. Tôi sẽ hạ cấm chế trên người ông, sau này ông phải ngoan ngoãn nghe lời tôi, chỉ nghe theo mệnh lệnh tôi”.
Từ Bảo Càn tức giận: “Cậu muốn khống chế tôi!”
Ngô Bình: “Cũng không phải khống chế, loại phế vật như ông, đối với tôi thì chẳng có giá trị gì cả, tôi làm như vậy là vì tránh rắc rối thôi”.
Nói xong, cậu cũng không đợi Từ Bảo Càn đồng ý, hai tay làm dấu, miệng đọc một chuỗi câu chú. Sau đó, cậu điểm tay vào giữa trán Từ Bảo Càn, ông ta thét lên một tiếng, ý thức bỗng mơ hồ, sau đó lại khôi phục bình thường.
Bóng đen biến mất, Từ Bảo Càn đứng dậy quỳ lại Ngô Bình: “Tiểu nhân bái kiến chủ nhân!”
Ngô Bình: “Từ Bảo Càn, đứng dậy nói chuyện”.
“Vâng”. Từ Bảo Càn đứng dậy, tuy ông ta bị Ngô Bình khống chế, nhưng tâm chí thì vẫn bình thường”.
Ngô Bình hỏi ông ta: “Sau khi ông khôi phục ký ức thì định làm gì?”
Từ Bảo Càn nói: “Chủ nhân, thật ra tôi không thể quay về nhà họ Từ được”.
Ngô Bình rất bất ngờ: “Không quay về được, tại sao?”
Ngô Bình nhìn ông ta, hỏi: “Ông muốn thế nào?”