Nghe nói thế, Lam Linh bật cười thành tiếng nói: “Người làm truyền thông bây giờ đúng thật là biết cách tán dóc thật, còn cao thủ võ lâm nữa chứ”.
Đào Thành nhìn Ngô Bình rồi nói: “Dì út, người ta không nói bậy đâu, đại ca của cháu đây là cao thủ võ lâm đấy”.
Lam Linh bĩu môi: “Vậy cao thủ võ lâm có thể làm chút gì đó cho bọn tôi mở mang tầm mắt không?”
Ngô Bình cười nói: “Được”.
Cậu đứng dậy, bước đến trước cửa sổ. Bên ngoài cửa sổ là mặt hồ phẳng lặng, Ngô Bình vòng tay trước ngực, hít một hơi thật sâu, mặt hồ liền xuất hiện một xoáy nước cực lớn, sau đó một cột nước lớn bay lên, ngưng tụ thành một cô gái xinh đẹp mặc váy dài trên không trung, tay cầm kiếm giống như một tiên nữ, đấy chính là hình bóng của Cổ Thanh Liên.
Cổ Thanh Liên đỏ mặt, nói: “Em trai, thần niệm của cậu mạnh thật, không ngờ lại có thể khống chế dòng nước kỳ diệu đến vậy”.
Lam Linh ngơ ngác, lẩm bẩm: “Không phải tôi đang nằm mơ đấy chứ?”
Đào Thành cười nói: “Dì út, bây giờ dì đã tin chưa?”
Chính vào lúc đó, cách đó một trăm mét lại xuất hiện thêm một xoáy nước nữa, một cột nước vút lên trời, ngưng tụ thành một người đàn ông, anh ta cầm kiếm trên tay, chỉ về phía Ngô Bình đang đứng từ xa.
Lúc này, Cổ Thanh Liên do nước hồ ngưng tụ thành vung nhẹ tay, mười hai thanh kiếm nước liền xuất hiện, tấn công về phía người đàn ông. Người đàn ông bằng nước vung kiếm, nhưng lại không kịp đỡ, chớp mắt đã bị mười hai thanh kiếm nước chém thành nước hồ, đổ vào mặt hồ trở lại.
Cổ Thanh Liên nhìn thấy cảnh đó thì liền nói: “Có người nhìn thấy chúng ta ăn cơm ở đảo Phi Tiên, trong lòng không phục nên mới cố ý ra tay”.
Đào Thành: “Thực lực của người đó thật quá kém cỏi, yếu hơn đại ca của tôi nhiều”.
Những người đang ngồi trong bàn nhìn thấy cảnh đó thì lập tức nói: “Chỉ là trò trẻ con thôi, nhất định thân thủ của cậu Tô còn giỏi hơn bọn họ”.