Ngô Bình: “Là ông ta dẫn tôi nhập môn”.
Cổ Thanh Liên tin được bảy phần, cô ta vui mừng nói: “Em trai, nói vậy thì cậu chính là đệ tử chân truyền của Liên Sơn Tông thật sao?”
Ngô Bình: “Đương nhiên là thật rồi, chị, đừng nôn nóng, chúng ta tiếp tục ăn”.
Bốn người ăn cơm xong thì lái xe đến võ quán Liên Sơn. Hôm nay võ quán Liên Sơn đặc biệt náo nhiệt, vì hôm nay là này thi sát hạch, tất cả đệ tử bao gồm cả các diễn viên không thường có mặt cũng phải về lại võ quán vào ngày này, tiếp nhận sát hạch.
Lúc này Chu Kỳ Phu cũng có mặt, là lão quán chủ, mặc dù ông ta không quản lý mọi việc nhưng trong một số ngày quan trọng ông ta vẫn phải tham gia.
Chu Kỳ Phu nhìn thấy Ngô Bình đến thì cười nói: “Ngô Bình, cậu đến thật đúng lúc, cuộc sát hạch hôm nay giao cho cậu đấy”.
Ngô Bình ngây ra, nói: “Tiền bối, tôi không hiểu về sát hạch”.
Chu Kỳ Phu : “Thật ra rất đơn giản, cậu cảm thấy diễn viên nào thuận mắt, có tiềm lực thì cho người đó thông qua, còn cậu thấy diễn viên nào không vừa mắt, không có tiềm lực thì đừng cho qua thôi”.
Ngô Bình gãi đầu: “Vậy phải chăng quá tùy tiện?”
Chu Kỳ Phu: “Cậu là đệ tử chân truyền, cậu nói sao cũng được hết”.
Ngô Bình chỉ đành nói: “Thôi được”.
Sau đó, cậu giới thiệu Cổ Thanh Liên, Cổ Thanh Liên liền tiến về trước hành lễ, cung kính nói: “Cổ Thanh Liên ra mắt tiền bối Chu ạ”.
Chu Kỳ Phu “ừ” một tiếng rồi nói: “Nghe nói nhà họ Cổ các cô là gia tộc lớn ở tỉnh”.
Trương Thần sầm mặt nói: “Tần Cự Phong, lão chủ quán còn ở đây, anh còn không đến chào hỏi”.