Cậu đào được tầm mười mét thì tìm thấy một túi đồ bằng da thú. Da thú đó rất kỳ quái, có thể ngăn cách thần niệm, thần niệm không thể nào phát hiện ra nó.
Cậu mở tấm da thú ra thì thấy bên trong có một tấm kính màu tím với một mặt nhẵn và một mặt khắc đầy tiên phù.
Ngô Bình không quan sát kỹ mà cất tấm kính vào huy hiệu ngay, sau đó nhanh chóng lấp đất lại, giẫm chặt.
Cổ Thanh Liên khẽ hỏi: “Em trai, thứ lúc nãy là?”
Ngô Bình: “Ừ, đó là kính Lăng Thiên, là một bảo vật cực kỳ có giá trị”.
Cổ Thanh Liên cười, nói: “Hi vọng nó có thể giúp ích cho cậu”.
Ngô Bình: “Chị, tôi đã lĩnh hội được truyền thừa của tổ tiên nhà chị, bây giờ tôi sẽ dạy nó cho chị”.
Sau đó, cậu thi triển bí chú tâm truyền, truyền thụ hết những gì mình lĩnh hội được cho Cổ Thanh Liên.
Cổ Thanh Liên nhanh chóng nhận được toàn bộ truyền thừa của tổ tiên nhà họ Cổ, cô ta vừa bất ngờ vừa vui mừng: “Thì ra truyền thừa của tổ tiên lại mạnh đến thế, những gì tôi học được trước đây nhiều lắm cũng chỉ được hai ba phần trăm thôi”.
Ngô Bình cười, nói: “Chị Thanh Liên, chị cố gắng tu luyện, nắm được những thứ này trước đã”.
Cổ Thanh Liên: “Vậy tôi có thể truyền thụ nó cho những người khác của nhà họ Cổ không?”
Ngô Bình: “Đương nhiên là được rồi, có điều, tôi khuyên chị nên dạy họ từng chút một, năm thứ nhất dạy họ một phần trước rồi sau đó từ từ tăng dần độ khó”.
Cổ Thanh Liên như hiểu ra được điều gì, gật đầu, đáp: “Tôi hiểu”.
Ngô Bình: “Vậy tôi về võ quán trước đây, vẫn còn một số chuyện cần xử lý”.
Cổ Thanh Liên: “Ừ”.
Có điều, dưới ánh sáng vàng của kính Lăng Thiên, sơ hở và khuyết điểm của bí kỹ này đều lộ ra hết. Trong ánh sáng vàng, một bóng người giống hệt cậu xuất hiện, lần đầu tiên thì lặp lại động tác của cậu nhưng đến lần thứ hai thì lại bắt đầu điều chỉnh bí kỹ.