Bà Hàn thở phào, thực ra sao bà lại không hiểu cơ chứ, giờ Hàn Chí Cao đã không còn giống như lúc trước nữa, sở hữu khối tài sản vài chục tỷ, mối quan hệ rộng rãi, đã chẳng phải là người họ có thể chống lại được.
Bà nói với Ngô Bình: "Tiểu Ngô này, chuyện hôm nay cảm ơn cháu. Nếu không có cháu thì hai mẹ con dì cũng chẳng biết làm sao nữa".
Lại nói thêm mấy câu rồi Ngô Bình và Hàn Băng Nghiên bèn trở lại phòng đọc sách.
Hàn Băng Nghiên: "Anh Bắc, mấy ngày nay anh không đi học, chủ nhiệm lớp còn hỏi em. Cũng may ngày nào anh cũng phải huấn luyện nên em bảo anh ra ngoài tập luyện, chủ nhiệm mới không nói gì".
Ngô Bình cười: "Anh sẽ nhanh chóng đi học lại thôi. À đúng rồi, em nói bữa tiệc giới kinh doanh tối còn đi không thế?"
Hàn Băng Nghiên đáp: "Bố em bị đánh thành như vậy còn đi thế nào nữa. Ông ấy không đi thì chúng ta cũng không cần đi".
Lúc này, Hàn Chí Thành gõ cửa tiến vào nói: "Băng Nghiên, Tiểu Ngô, tiệc tối nay bố không đi được, các con đi thay bố đi. Dù sao, bố nhận thiệp không đi cũng kỳ".
Hàn Băng Nghiên đành phải nói: "Vâng, bố mau về phòng nghỉ ngơi đi".
Ngô Bình cười nói: "Đi xem cũng không sao. Mục đích họ tổ chức tiệc tối này làm gì vậy?"
Hàn Băng Nghiên đáp: "À, chính là trao đổi vài thông tin làm ăn, nhưng em cũng chưa đi bao giờ. Có điều, nghe bố nói có rất nhiều nhà kinh doanh dẫn theo con cái mình tham gia, cậu ấm cô chiêu cũng sẽ làm một vài dự án buôn bán".
Ngô Bình: "Ừm, vậy chúng ta đến dạo thử, lộ cái mặt rồi về".
Sau đó, Ngô Bình bèn giúp Hàn Chí Thành trị thương. Đến sáu giờ chiều, anh bèn cùng Hàn Băng Nghiên đến bữa tiệc tối kia.
Bữa tiệc được tổ chức ở một khách sạn năm sao ở Trung Châu, hoàn cảnh nơi này vô cùng sang trọng và đẹp đẽ. Đêm đó, nguyên một lầu của khách sạn đều được bao hết. Ngô Bình và Hàn Băng Nghiên cầm thiệp mời xuất hiện ở lầu năm.
Sau khi ra khỏi thang mấy, có hai nhân viên phục vụ kính cẩn nói: "Thưa cậu, thưa cô, mời đưa ra thiệp mời".