Ngô Bình liền hỏi: “Bố, mẹ, chuyện gì thế?”
Ngô Đại Hưng vội đáp: “Tiểu Bình, cậu họ con tìm bố mẹ mượn tiền, mẹ con không đồng ý”.
Dương Quế Chi nói: “Tiểu Bình, cậu họ đấy của con đã không liên lạc với chúng ta mười năm rồi, cũng không biết từ đâu mà nghe được bố con mở công ty taxi, tơm tớp chạy tới mượn tám trăm ngàn. Hehe, năm xưa nhà chúng ta khó khăn cũng từng tìm ông ấy mượn tiền, con đoán xem người ta nói thế nào? Ông ấy đã thua cổ phiếu hết hơn một triệu rồi, không còn tiền để cho mượn nữa. Kết quả, mấy ngày sau người ta liền mua một chiếc xe hơi giá hơn năm trăm ngàn”.
Ngô Bình: “Ông ấy mượn tám trăm ngàn làm gì?”
Ngô Đại Hưng: “Nói là làm ăn thua lỗ, cần xoay vốn”.
Ngô Bình nói: “Không cho mượn, bố, mình không qua lại với họ thì bố cũng đừng quan tâm làm gì”.
Ngô Đại Hưng nghe Ngô Bình nói thế thì chỉ đành nói: “Thôi được, bố sẽ nói tiền nằm trong tài khoản của công ty hết rồi, không lấy ra được”.
Dương Quế Chi: “Tiểu Bình, hôm nay nội con đã gọi điện cho bố con”.
Ngô Bình nghe nói bà nội gọi điện thì tò mò: “Bà ấy có chuyện gì?”
Dương Quế Chi: “Chắc cũng vì biết nhà chúng ta đã mở công ty, muốn để Ngô Cường đến công ty làm việc”.
Ngô Bình chau mày: “Làm việc? Người như ông ta có thể làm được việc gì? Buồn cười”.
Dương Quế Chi: “Không chỉ muốn để ông ta đến làm việc mà còn muốn làm tổng giám đốc, nắm cổ phần nữa kia. Hehe, nghĩ bạo thật”.
Ngô Bình cười khẩy, hỏi Ngô Đại Hưng: “Bố, rồi bố nói thế nào?”
Ngô Đại Hưng: “Bố nói công ty do Tiểu Bình con quyết định, bố không quản gì hết, sau đó bà nội đòi số điện thoại của con, bố không cho”.
Ngô Bình: “Không sao, bố cứ cho số đi”.
Ngô Đại Hưng cười mếu, nói: “Tiểu Bình, đừng cãi nhau với bà nội con, ầy, có thế nào thì bà ấy cũng là mẹ bố, bà nội của con”.
Lúc này, trường số 3 Hoa Đô đã dẫn trước đội trường số 6 Giang Bắc mười hai điểm, khoảng cách khá rõ rệt.