Ngô Bình hỏi anh ta: "Anh biết bao nhiêu về Lâm Tôn?"
Viên Sâm: "Tôi chỉ biết cậu ta rất lợi hại thôi. Hơn một năm trước, có một tu sĩ thần thông đến gây chuyện với cậu ta, cuối cùng lại mất tích, đến giờ vẫn không thấy đâu. Vả lại, giờ Lâm Tôn đang là đệ tử chân truyền của một giáo lớn ở Tiên Giới, thân phận cực kỳ cao quý".
Ngô Bình: "Giáo lớn mạnh lắm hả?"
Viên Sâm: "Cực kỳ mạnh. Ở trước mặt nó, tông môn hạng một chẳng đáng là gì cả".
"Thân phận cao quý như vậy thế mà lại chạy đến chơi bóng rổ ư?", Ngô Bình lắc đầu.
Viên Sâm nói: "Chẳng phải cậu Ngô cũng vậy sao? Đây là một kiểu rèn luyện trong dân gian".
Đầu óc Ngô Bình chợt nghĩ tới một điều: "Mục đích Lâm Tôn kia ở lại trong Thần Đô là gì?"
Viên Sâm: "Bởi vì hai nữ sinh".
Ngô Bình ngẩn người: "Vì nữ sinh?"
Viên Sâm: "Thần Đô có hai nữ sinh vô cùng xinh đẹp, được xưng là hai hoa khôi của trường. Lâm Tôn thích hai người đó, gạ gẫm hai năm nhưng hai cô không chịu ưng cậu ta".
Ngô Bình kinh ngạc: "Một tu sĩ Bí Cảnh theo đuổi bạn gái mà còn thất bại?"
Viên Sâm: "Đúng thế, đây rất có thể là một trong những lý do cậu ta không cam lòng và muốn ở lại trong trường".
"Đúng rồi, ngày mai Diệp Ngưng Băng - một trong hai hoa khôi giảng đường sẽ đến xem thi đấu. Đến lúc đó, chắc chắn sẽ gây ra chấn động không nhỏ".
Ngô Bình: "Cô ta tới là để xem Lâm Tôn thi đấu?"
Viên Sâm: "Không biết nữa, chắc vậy. Dù sao, quan hệ giữa Lâm Tôn và cô ta cũng coi như khá tốt".
Ngô Bình: "Anh biết rõ như vậy, hay là anh cũng học ở Thần Đô?"
Viên Sâm: "Một người bạn của tôi học ở đó nên biết một chút. Trận đấu ngày mai, tôi mong cậu sẽ thắng".
Ngô Bình ngó anh ta hỏi: "Tại sao?"