Ngô Bình thay đồng phục rồi đi xuống sân, chuyền bóng, thảy bóng với đám Tiêu Kiếm.
Diệp Ngưng Băng nhìn dáng người mạnh mẽ của Ngô Bình dưới sân cười nói: "Dáng người hoàn mỹ ghê".
Hàn Băng Nghiên: "Bạn trai của tôi, dáng người đương nhiên là hoàn mỹ rồi!"
Diệp Ngưng Băng thấy cô công khai biểu thị chủ quyền thì cười bảo: "Vậy cô cần phải nắm cho chắc, đàn ông ưu tú như thế thì sẽ có rất nhiều người mơ ước đấy".
Hàn Băng Nghiên hừ một tiếng, trong lòng quả thật sinh ra một cảm giác nguy cơ cực kỳ mãnh liệt.
Kết quả rút thăm rất nhanh đã có, trận đấu của hai đội sẽ diễn ra ở trận thứ hai vào buổi chiều. Có điều, trận đầu cũng rất đáng chú ý, chính là Hải Đô đấu với Dân Đại.
Gần đây, Hải Đô cực kỳ nổi trội, nửa năm trước vừa tham gia giải thi đấu bóng rổ đã đạt được giải thưởng. Riêng thành tích này thôi đã khiến các đội khác lu mờ.
Dân Đại cũng rất mạnh, các thành viên trong đội cũng có nhiều người đến từ dân tộc trên thảo nguyên ở phía Bắc, thể lực khủng bố, có sức tấn công cực kỳ dữ dội.
Ngô Bình làm nóng cơ thể một hồi, Kiều Tuấn Tài mới đi tới nói: "Cậu Ngô, trận đấu giữa Dân Đại và Hải Đô cũng cực kỳ đáng chú ý, có cần tham gia vào không?"
Ngô Bình hỏi: "Ai có phần thắng lớn hơn?"
Kiều Tuấn Tài: "Tỉ số phần thắng của hai bên là 3:7, Hải Đô 7, Dân Đại 3".
Ngô Bình: "Ừ, vậy cược năm tỷ Dân Đại thắng".
Kiều Tuấn Tài gật đầu: "Được, tôi lập tức sắp xếp".
Lúc này, khoảng cách trận đấu của hai bên còn có năm phút, cầu thủ cũng đã vào sân hết.
Ngô Bình ngồi xuống hàng ghế đầu, thầm thi triển bí chú, cách không thêm vào trên người các thành viên trong đội Dân Đại. Cậu dùng bí chú có thể gia tăng sức lực, tinh thần tỉnh táo khiến sức tấn công và tỉ lệ ném trúng của họ tăng cao.
Song, so với trận đấu kế tiếp thì chút tiền đó hoàn toàn chẳng đáng là gì.