Ngô Đại Hưng thấy con trai về thì vội vàng đứng dậy nói: "Tiểu Bình, sao con về mà không báo với bố một tiếng".
Ngô Bình: "Bố, con hỏi sao bố bị thương".
Ngô Đại Hưng thở dài đáp: "Ngô Soái tuổi trẻ nông nổi, không cẩn thận đẩy bố một cái".
Ngô Bình híp mắt lại nói: "Là Ngô Soái đánh bố hả!"
Ngô Đại Hưng cười khổ nói: "Bà nội và chú con đến muốn bố sắp xếp một công việc cho chú con và Ngô Soái. Mà con cũng biết, bố đâu có quản lý công ty đâu nên đã từ chối. Kết quả, hai bên lập tức cãi nhau, bố nói hơi nặng, Ngô Soái dưới cơn tức giận đã ra tay".
Ngô Bình im lặng đi ra ngoài, bước đến trước mặt Ngô Soái, lạnh lùng nói: "Ngô Soái, cậu ghê gớm thật đó, dám đánh bố tôi".
Ngô Soái trợn mắt, tuy Ngô Bình lớn hơn nhưng trước giờ cậu ta vẫn chẳng coi cậu ra cái gì, hung hăng nói: "Tao đánh đó thì sao!"
Cậu ta nói xong bèn đứng lên, cao ngang ngửa Ngô Bình, hơn nữa cơ thể cũng vạm vỡ hơn một chút.
Ngô Bình nhướng mày: "Bố mẹ cậu mặc kệ cậu, vậy để tôi dạy cậu!"
Ngô Soái nổi giận, vươn tay đẩy Ngô Bình. Song, khi tay cậu ta vừa đụng vào cậu đã như bị trăm cây kim đâm vào, đau đến nỗi phải hét lên một tiếng.
Ngô Bình bật dậy hỏi: "Tiểu Soái, sao vậy?"
Ngô Soái vừa sợ vừa khó hiểu nói: "Bố, tay con đau quá, dường như có mấy trăm cây kim chui vào trong xương vậy! Đau chết con rồi!", cậu ta nói xong thì nhảy cẫng lên.
Ngô Cường vừa tức vừa sợ, chỉ vào mũi Ngô Bình quát: "Thứ lòng lang dạ sói, sao có thể đánh em trai chứ!"
Ngô Bình cười lạnh: "Rõ ràng là cậu ta đánh tôi, tôi còn chưa đánh lại thì sao lại nói là đánh cậu ta được?"
"Đau chết con rồi!", Ngô Soái vung vẩy hai tay bật khóc.
Bà nội và Ngô Cường đều hoảng sợ, không biết nên làm thế nào.
Ngô Bình nhàn nhạt nói: "Mau dẫn cậu ta đến bệnh viện đi".
Mấy năm trước đó dì út sống ở nhà Ngô Bình, giống như chị cậu.