Người áo trắng sửng sốt, nói: “Anh lui xuống đi”.
Mao Tiểu Lý lùi sang bên cạnh, Ngô Bình bỗng xuất hiện, cậu ngồi trước mặt người áo trắng.
Người áo trắng rất bình tĩnh, thân là một người tu hành, anh ta cũng không quan tâm đến Ngô Bình. Dù sao Dương Thanh Ngâm cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường, người mà cô ấy quen biết có lẽ sẽ không có nhân vật gì ghê gớm.
Ngô Bình: “Tôi đến tìm anh, là muốn biết khách hàng muốn ám sát Dương Thanh Ngâm là ai”.
Người áo trắng lạnh nhạt nói: “Xin lỗi, tôi không thể nói cho cậu. Hơn nữa cậu đã biết chuyện của chúng tôi, cũng không thể sống sót mà rời đi được”.
Ngô Bình: “Anh rất tự tin. Đáng tiếc, tự tin của anh không đáng tiền”.
Người áo trắng khẽ cười lạnh: “Dám nói như vậy với tôi, anh lấy đâu ra tự tin vậy?”
Ngô Bình: “Anh chỉ là tên rác rưởi luyện khí, lại lấy đâu ra tự tin mà khiêu chiến tu sĩ Bí Cảnh?”
Nghe thấy bốn chữ tu sĩ Bí Cảnh, người áo trắng ngây người: “Cậu là tu sĩ Bí Cảnh!”
Quanh người Ngô Bình tỏa ra bí lực mạnh mẽ khiến gương mặt cậu trông mơ hồ, không khí xung quanh cũng chuyển động theo.
Nhìn thấy thủ đoạn Ngô Bình như vậy, sắc mặt người áo trắng vô cùng khó coi. Lúc này anh ta đã hối hận rồi, xui xẻo thật, vậy mà lại chạm phải cao thủ! Là một tu sĩ luyện khí, đấu với cao thủ Bí Cảnh thì đúng là tự tìm chết!
Thái độ người áo trắng lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ, anh ta đứng dậy sau đó quỳ xuống đất, nói: “Tôi không biết cậu có tu vi như vậy, lúc trước đã đắc tội, mong cậu đại nhân đại lượng, tha cho tôi một mạng!”
Ngô Bình: “Muốn sống cũng được, vậy thì nói cho tôi biết khách hàng của anh là ai”.
Người áo trắng không hề do dự mà nói: “Nhà họ Viên của Giang Bắc Đạo”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ, trong ấn tượng, ở Giang Bắc có một tập đoàn Chu Tước, chủ nhân sau lưng tên Viên Khắc Định, bèn hỏi: “Là Viên Khắc Định?”
Ngô Bình: “Người nắm quyền tập đoàn Chu Tước hiện tại là ai?”