Viên Như Bội lạnh lùng nói: “Chẳng phải các người cần tài sản sao? Không sợ chết thì đi theo tôi”.
Ngô Bình bình thản đáp: “Ở đây không ai có thể giết chúng tôi”.
Mấy người họ đến phòng khách, lúc bước vào, Trương Tư Lộ đang nói chuyện với một đạo nhân trung niên tiên phong đạo cốt, xung quanh còn có rất nhiều người quan trọng của Viên phủ.
Viên Như Bội bước vào, đạo nhân trung niên đó liền mở to mắt, ông ta lập tức đứng dậy, nhìn sang Ngô Bình.
“Mẹ, người này chính là cô con gái mà bố nhắc đến trong di chúc”.
Trương Tư Lộ rất bất ngờ, bà ta không ngờ hai người họ lại đến cùng con gái mình. Nhưng bà ta có mời người giám định nên không hỏi thêm gì mà chỉ bình thản nhìn lướt qua Ngô Bình và Dương Thanh Ngâm rồi hỏi: “Trong hai người, ai là người muốn gặp tôi?”
Ngô Bình cười, nói: “Tôi”.
Trương Tư Lộ “ừm” một tiếng rồi nói: “Cậu gan đấy”.
Ngô Bình hỏi: “Là bà đã dùng cách chết tự nhiên để loại bỏ dì út Dương Thanh Ngâm của tôi sao?”
Trương Tư Lộ không phủ nhận, bình thản nói: “Mục đích cậu đến đây là gì?”
Ngô Bình nói: “Giúp dì út tôi lấy phần gia sản mà dì ấy nên có được. Ngoài ra còn giúp dì ấy trút giận, dạy dỗ người đã thuê sát thủ giết dì ấy”.
“Hỗn xược”. Viên Phấn lớn tiếng hét.
Viên Khắc Mẫn liền giơ tay lên, một người đàn ông tầm ba mươi tuổi từ phía sau bước ra, người này mang một đôi giày vải nhiều lớp màu đen, mặc một chiếc áo khoác ngắn màu đen cùng một chiếc quần bố cũng màu đen, tiến thật nhanh về phía Ngô Bình.
Viên Khắc Mẫn lạnh lùng nói: “Cậu Tôn, hạ cậu ta đi”.
Người đó chính là võ khôi của Giang Bắc, Tôn Đấu Huyền, cao thủ võ học số một của Giang Bắc.
Cảnh giới của Tôn Đấu Huyền đã gần đến Bí Cảnh, chỉ còn cách Bí Cảnh một chút xíu nữa thôi, có điều kỹ năng võ học của anh ta đã vượt xa cảnh giới võ học của mình, đến cả cao thủ Bí Kỹ cũng chưa chắc là đối thủ của anh ta.
Đạo nhân đó im lặng một lúc rồi nói: “Được người ta nhờ vả thì phải dốc sức làm. Đạo hữu, có thể nể mặt tôi, mọi người cùng ngồi xuống bàn bạc không?”