Ngoài truyền thừa ra, phù văn và chú ngữ trên bức tượng còn khắc lên người Ngô Bình khiến sức mạnh, thể chất, thần hồn cậu được tăng cường và được lợi rất nhiều. Đương nhiên, cái lợi ấy cũng cần phải có nền móng vững chắc, chứ không cũng chẳng thể chịu nổi những ưu việt ấy.
Thoáng chốc đã đến sáng hôm sau, mới sáng sớm Cổ Thanh Liên đã đến tìm cậu, cười bảo: "Em trai này, bố tôi muốn gặp cậu".
Ngô Bình đáp: "Được".
Bố Cổ Thanh Liên tên là Cổ Kiến Nam. Trước đó, địa vị của ông ta cũng không được cao trong nhà họ Cổ, nhưng giờ Cổ Thanh Liên đã chiếm được truyền thừa mạnh nhất, cộng thêm việc cô ta là bạn gái Ngô Bình nên địa vị Cổ Kiến Nam cũng nước lên thuyền lên. Giờ, ông ta đã trở thành nhân vật số một số hai có địa vị gần bằng gia chủ.
Trong một căn nhà nhỏ, Cổ Kiến Nam đang chờ ở cửa, thấy Ngô Bình đến bèn vội nói: "Cậu Ngô, hôm qua trễ quá nên không đến làm phiền cậu. Tôi đã sai người chuẩn bị đồ ăn sáng, mời cậu đến ăn cơm chung cho vui".
Ngô Bình: "Bác Cổ khách sáo quá, cháu cầu còn không được".
Ba người ngồi xuống, người hầu bưng đồ ăn sáng lên, nhưng món ấy đều vô cùng đẹp, vừa vào miệng là tan, cực kỳ ngon. Ngô Bình cũng không ngại ngùng, ăn no cả bụng, cuối cùng còn uống lên mấy chén canh.
Sau khi ăn xong, người hầu lại bưng nước trà lên, Cổ Kiến Nam cười hỏi: "Cậu Ngô, con bé nhà tôi cũng không còn nhỏ, không biết cậu định thế nào?"
Câu này có vẻ trực tiếp, Ngô Bình liếc Cổ Thanh Liên một cái nói: "Chị Cổ là một cô gái tốt, cháu rất thích".
Cổ Kiến Nam mừng rỡ nói: "Vậy là tốt rồi. Hôm nào rảnh, tôi sẽ đến thăm đằng trai".
Ngô Bình cười ha ha, không đáp. Trong nhà còn có Hàn Băng Nghiên nữa, chuyện này cậu sẽ không tùy tiện đồng ý.
Cổ Kiếm Nam cũng là người thông minh, không có nhắc mãi chuyện này, lập tức đổi đề tài nói: "Cậu Ngô, tôi nghe Thanh Liên nói, giờ cậu đã là đệ tử chân truyền của Liên Sơn Tông?"
Ngô Bình đáp: "Vâng, mấy hôm nữa, chắc hẳn có thể thăng lên đệ tử tinh anh".