Người đàn ông xăm mặt thấy vẫn còn người chống đối lại họ thì cười khẩy, bước qua, đưa tay ra tóm lấy cổ Ngô Bình. Nhưng anh ta vừa đưa tay qua thì đã bị Ngô Bình nắm lấy cổ tay, sau đó bẻ nhẹ.
Người đàn ông liền đau đớn hét lên, sau đó quỳ xuống đất hét: “Sắp gãy rồi, xin tha mạng, tha mạng…”
Ngô Bình cười lạnh lùng: “Chẳng phải lúc nãy anh rất ngông cuồng sao? Sao không tiếp tục ngông cuồng nữa?”
Người đàn ông đó toát mồ hôi lạnh đầy trán, lớn tiếng nói: “Hảo hán, tôi sai rồi, tôi thật sự đã sai rồi…”
Ngô Bình hất tay, hất người đàn ông đó văng ra xa mười mấy mét, đập mạnh lên sàn.
Những người còn lại thấy Ngô Bình biết võ công thì liền lùi lại, sau đó một người đàn ông không cao, mặc đồ đen bước ra. Rõ ràng người đàn ông áo đen đó là cầm đầu của bọn chúng, hơn nữa thực lực còn rất mạnh.
Người đàn ông áo đen tiến về phía Ngô Bình, nhún nhẹ hai vai, cả người liền kêu lên lạo xạo, như tiếng đậu tằm xào.
Nhưng người đó vừa tiến gần lại Ngô Bình thì đã bị cậu đá văng ra. Sau khi người đàn ông áo đen ngã xuống đất thì liền sùi bọt mép, co giật cả người.
Ngô Bình nói với giọng khinh miệt: “Mau cút đi”.
Đám người đó thấy đại ca mình cũng bị đánh bại thì liền mất đi ý chí, lập tức kéo người bị thương lên xe, mau chóng rời khỏi thung lũng.
Những người xung quanh im lặng một lúc rồi đột ngột vỗ tay cổ vũ nồng nhiệt.
“Hay lắm”.
“Anh là hảo hán”.
Cách đó không xa, Lục Tinh Sương nhìn Ngô Bình với ánh mắt ngưỡng mộ, người đàn ông này quả thật không đơn giản.
Cô ấy tiến nhanh về phía Ngô Bình, cười, nói: “Anh Ngô”.
Ngô Bình hơi bất ngờ khi thấy cô ấy, cậu nói: “Cô Lục, sao cô cũng xuống núi?”
Lục Tinh Sương: “Anh Ngô, tôi quen mấy người lúc nãy, họ nhà người của nhà họ Âm”.
Ngô Bình: “Nhà họ Âm?”
Cô ấy nói như vậy quả thật đã khơi dậy hứng thú của Ngô Bình, cậu hỏi: “Thứ gì đặc biệt?”