Ngô Bình lấy ra mấy cái túi và bắt đầu hái nấm. Sau khi hái được mười bao đầy, cậu mới phát hiện cấm chế mà người ta lập ra trước đó làm méo mó cả không gian.
Lục Tinh Sương chỉ về trước, nói: “Ở phía sau càng kỳ quặc hơn, tôi cứ vào đó là bị lạc đường, cuối cùng vẫn đi về điểm xuất phát”.
Ngô Bình bình thản đáp: “Chỗ này có cấm chế”.
Lục Tinh Sương hỏi: “Cấm chế sao? Anh Ngô, vậy chúng ta có vào đó không?”
“Khi nào rảnh thì lại ghé”. Ngô Bình cười, nói: “Cô Lục, chúng ta lên trên trước đi”.
Hai người họ quay lên mặt đất, Ngô Bình lại đẩy tảng đá về lại chỗ cũ.
Lục Tinh Sương: “Anh Ngô, chỗ này cách nhà tôi không xa, đến nhà tôi ngồi chơi chút đi”.
Lòng thành khó chối từ, Ngô Bình chỉ đành gật đầu: “Được, vậy thì phiền cô rồi”.
Họ xuống núi, đi thêm mấy dặm nữa thì đến một thôn núi nhỏ. Bên trong thôn chỉ có mấy hộ dân, nhưng hộ nào cũng tường trắng ngói xanh, rất khí phái, không giống như nơi sống của người nông thôn.
Trước thôn không có đường, chỉ có một con đường mòn nhỏ, ngõ vào thôn có một tảng đá ốc sên, một ông lão râu bạc đang ngồi bên trên, bên cạnh là một con chó đen.
Lục Tinh Sương nhìn thấy ông ta thì liền chào: “Ông nội”.
Ông lão cười, nói: “Tinh Sương về rồi à, đây là bạn cháu sao?”
Lục Tinh Sương gật đầu: “Ông nội, đây là anh Ngô, anh ấy đã chữa khỏi bệnh cho em cháu”.
Ông lão gật nhẹ đầu, cười, nói: “Anh bạn, cảm ơn cậu nhé”.
Ngô Bình chào: “Chào ông, chuyện nhỏ thôi, không có gì”.
Ông lão: “Ha ha, ừm, mời vào nhà tôi ngồi chơi”.
Ngô Bình theo Lục Tinh Sương vào trong thôn, cậu hỏi: “Thôn của cô đều họ Lục hết sao?”
Lục Tinh Sương cười, nói: “Đúng thế, người trong thôn đều họ Lục”.
Ngô Bình: “Tôi thấy mấy ngôi nhà này được xây dựng ít nhất cũng mấy trăm năm rồi nhỉ?”
Lục Tinh Sương: “Ừ, nghe ông nội tôi nói cũng gần hai trăm năm rồi”.
Lục Tiểu Phàm vội vã chạy ra sau gọi mẹ, Lục Tinh Sương thấy bộ dạng đó của bố mình thì nước mắt cứ chảy dài, thút thít hỏi: “Bố, bố sao thế?”