Ngô Bình bước tới nhìn thoáng qua rồi vung tay lên, cất nó vào nhẫn trữ vật.
Lục Huyền Phong ngơ ngác nhìn, cảm khái: "Không ngờ cậu lại có pháp khí trữ vật, đúng là khiến người ta phải hâm mộ".
Ngô Bình: "Bác Lục, chúng ta đi thôi, trực thăng vẫn đang chờ".
Vì vậy, đám Ngô Bình ngồi chiếc trực thăng cuối cùng đi tới nơi mà Nghiêm Lãnh Thạch đã sắp xếp, đó là một ký túc xá dành cho công nhân của một nhà máy tư nhân. Nơi này có một khu sinh hoạt rộng lớn, vốn có mấy trăm công nhân ở. Sau này, nhà máy ngừng hoạt động, nơi này cũng tạm thời bỏ hoang.
Sau khi sắp xếp cho mọi người xong, Ngô Bình gọi Nghiêm Lãnh Thạch tới nói: "Ông chuẩn bị một chút đồ dùng sinh hoạt hàng ngày rồi tìm vài đầu bếp tới đây".
Nghiêm Lãnh Thạch cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: "Vâng, chủ nhân yên tâm, tôi chắc chắn sẽ chăm sóc cho họ thật tốt".
"Cô Lục, cô tới đây một lát", Ngô Bình gọi Lục Tinh Sương.
Vẻ mặt Lục Tinh Sương có chút ngơ ngác, xảy ra chuyện lớn như vậy, cô ta vẫn chưa thể khôi phục lại" được từ trong trận giết chóc đầy máu me kia.
"Được", Lục Tinh Sương hoàn hồn lại, bị Ngô Bình gọi vào văn phòng bên cạnh.
"Cô Lục, trong khoảng thời gian này, thôn dân nhà họ Lục các cô cứ tạm ở đây đã. Các cô cần gì cứ việc nói với người nơi này, hoặc có thể trực tiếp gọi cho tôi".
Đôi mắt xinh đẹp của Lục Tinh Sương rưng rưng rồi gật đầu thật mạnh: "Anh Ngô, cảm ơn anh rất nhiều. Nếu hôm nay không có anh thì thôn chúng tôi tiêu rồi".
Ngô Bình vỗ vai cô ta nói: "Mọi chuyện đều đã trôi qua, mọi thứ sẽ dần tốt hơn".
Ngô Bình trầm ngâm suy nghĩ, lần lượt đặt ngón tay lên từng phù văn, kết quả đều như nhau, những phù văn này lần lượt đi vào trong người cậu, sau đó phù văn trên tấm bia lập tức biến mất.