Ngô Bình nói: “Cảm ơn sự yêu mến của mọi người. Sau này chuyện của vùng đất nhà họ Lục đều là chuyện của tôi, chúng ta yên tâm nghỉ ngơi ở đây. Đợi đến thời điểm thích hợp, tôi sẽ sắp xếp một nơi thích hợp cho các vị’”.
Sau đó cậu hỏi Lục Huyền Phong: “Bác Lục, có chắc sát thủ là kẻ thù của các bác không?”
Lục Huyền Phong gật đầu: “Chắc chắn là thế, mặc dù bọn tôi sống ẩn dật ở đây, nhưng mấy năm nay bọn tôi luôn bí mật điều tra tình hình của kẻ thù. Mặc dù kẻ thù chưa chết nhưng gia tộc vẫn có thế lực mạnh ở Hạ Quốc”.
“Gia tộc nào?”, cậu hỏi tiếp.
“Nhà họ Kim!”, Lục Huyền Phong nói: “Gia chủ của thế hệ này tên là Kim Linh Hoán, nhà họ Kim dựa vào cây cao bóng cả của tổ tiên mà đã trở thành gia tộc tu hành ở Hạ Quốc, trong gia tộc có rất nhiều cao thủ”.
Ngô Bình gật đầu: “Vâng, cháu biết rồi”.
Nói chuyện với những người này một lúc, Ngô Bình đi ra ngoài tìm Nghiêm Lãnh Thạch hỏi: “Ông Nghiêm, dù sao bên này cũng không phải là địa bàn của ông, ông làm nhanh như vậy có phải là tìm nhà họ Cổ để giúp không?”
Nghiêm Lãnh Thạch gật đầu: “Đúng thế chủ nhân, tôi đã đi tìm cô Cổ”.
Ngô Bình gật đầu: “Ông tạm thời ở lại đây, hôm nay tôi đến nhà họ Cổ một chuyến”.
Sau đó cậu quay về nhà họ Cổ đi gặp Cổ Kiếm Nam.
Trước đó Cổ Kiếm Nam về lại thung lũng nhưng không thấy Ngô Bình, thế là tạm thời về đây. Lúc này lại nhìn thấy cậu bèn hỏi: “Cậu Ngô, cuối cùng cậu cũng về rồi”.
Ngô Bình: “Tôi gặp được người nhà họ Âm nên ra tay dạy dỗ một phen”.
Nói đến nhà họ Âm, Cổ Kiếm Nam nói: “Nhà họ Âm từng tìm tôi để thương lượng, họ hẹn tôi ngày mai lên núi gặp mặt, có vẻ là muốn lật bài ngửa đấy”.
Ngô Bình: “Như thế cũng tốt, nói rõ ràng để người nhà họ Âm không còn hy vọng”.