“Phụt!”
Xương sống của Shogoro nhô ra khỏi da, ruột cũng bị đứt từng đoạn, hắn ngồi phịch tê liệt dưới đất, sắc mặt tái nhợt. Hắn có công phu giết người nhưng không hề có cơ hội thi triển nó trước mặt Ngô Bình.
Ngô Bình chỉ dùng một chiêu đã đánh bại Shogoro, lạnh lùng nói: “Chỉ chút công phu mèo cào này của anh mà cũng dám nhạo báng người khác?”
Shogoro vừa giận vừa hận nói: “Cái thứ chết tiệt, sư phụ tôi sẽ không tha cho cậu”.
Ngô Bình: “Tôi có thể phụng bồi bất cứ lúc nào. Anh thua rồi nên phải cúi đầu xin lỗi tôi theo thỏa thuận”.
Lúc này có người nói: “Cậu Ngô, hắn đã bị tê liệt rồi, e là không thể cúi đầu đâu”.
Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Mặc dù đã bị tàn phế nhưng dập đầu vẫn không thành vấn đề”, nói rồi cậu đi đến đá vào người Shogoro một cú. Hắn lập tức cảm nhận được sức mạnh dồn vào hai chân hắn, hắn thế mà có thể đứng dậy.
Shogoro vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi cắn răng quỳ xuống trước mặt Ngô Bình. Nhưng hắn chưa kịp nói lời xin lỗi thì đã có một tia kiếm quang lóe lên, sau đó đầu Shogoro bay lên, phun ra máu tươi.
Cảnh tượng này khiến mọi người vô cùng ngạc nhiên, đều nhìn về phía sau Shogoro.
Lúc này, một thiếu niên buộc tóc, thắt lưng đeo kiếm võ sĩ đứng đó, khoảng cách giữa gã và Shogoro là bảy, tám mét. Từ đầu đến cuối, ngoài Ngô Bình thì không ai thấy được gã ra tay thế nào.
Thiếu niên cũng trạc tuổi Ngô Bình, gã nhìn thi thể Shogoro ngã dưới đất, thờ ơ nói: “Thứ vô dụng này sống chỉ lãng phí không khí”.
Người nhà họ Phương biến sắc, Phương Bình Hải trầm giọng nói: “Cậu là ai mà dám giết người ở nhà họ Phương, trong mắt cậu còn có tôi không hả?”
Thiếu niên nhếch môi cười nói: “Tôi muốn giết thì giết, không ai ngăn được tôi cả”.
Hoshi Kiryu vỗ kiếm võ sĩ trong ngực: “Là tôi tự muốn đến, tôi có hứng thú với bảo vật của ông. Ông già, giao bảo vật của ông ra đây, tôi có thể tha cho tất cả mọi người có mặt ở đây, nếu ông đưa thì tôi sẽ chém đầu từng người một”.