Hoàng Thương giật mình, Nghiêm Lãnh Thạch khách sáo như thế khiến ông ta càng chắc chắn gia đình này không đơn giản, ông ta hít một hơi thật dài, nói: “Anh Nghiêm, thuộc hạ của tôi có phần tức giận, có điều chỉ là một đám chó mèo, có đánh thì cũng đã đánh rồi”.
Nghiêm Lãnh Thạch đang định nói thì bỗng có một thanh niên cao to đẹp trai, khí chất ngời ngời tiến đến, cậu mặc đồ lính màu xanh, đấy chính là Ngô Bình.
Nghiêm Lãnh Thạch vừa nhìn thấy Ngô Bình thì sắc mặt liền thay đổi, ông ta liền tiến về trước, hạ giọng nói: “Xin lỗi cậu chủ, tôi đã để ông chủ phải sợ hãi”.
Ngô Bình không nói gì, cậu bước đến trước mặt Ngô Đại Hưng, phát hiện trên má trái của ông có một dấu tay rất rõ thì liền chau mày, hỏi: “Bố, là do ai đánh?”
Ngô Đại Hưng vội nói: “Tiểu Bình, hôm nay là ngày vui, bỏ đi con”.
Ngô Bình lắc đầu: “Không bỏ qua được, ai đã đánh bố thì nhất định con phải trả lại một trăm lần”.
Nghiêm Lãnh Thạch đưa tay tóm người đó ra, nói: “Là tên khốn không có mắt này”.
Ngô Bình liếc nhìn người đó rồi bình thản nói: “Đánh người nhà của sĩ quan, nặng nhất có thể bị xử cực hình, lá gan của anh cũng không nhỏ đâu”.
Mặt người đó tái mét, dù hắn không có nhiều kiến thức thì cũng có thể nhìn ra được bộ quân phục của Ngô Bình không đơn giản.
Hoàng Thương giật mình, thầm thấy không ổn, sao gia đình này lại có một sĩ quan.
Phải biết rằng, địa vị của quân nhân ở nước Đại Hạ rất cao, rất nhiều sĩ quan sau khi xuất ngũ đều đến địa phương làm quan. Ở Đại Hạ, đánh đập, sỉ nhục người nhà của sĩ quan cũng là một tội rất nặng.
Ông ta không biết lai lịch của Ngô Bình, vội chạy đến, cười hòa: “Thì ra là bố của sĩ quan, thật xin lỗi bố quá, tên khốn này thật không có mắt, nhất định tôi sẽ trừng phạt hắn thật nặng”.
Ngô Bình hỏi ông ta với vẻ mặt không cảm xúc: “Hắn là người của ông sao?”
Hoàng Thương gật đầu: “Vâng, ông ta là một thuộc hạ của tôi”.
“Bốp”.
Ngô Bình lạnh lùng nói, vẻ mặt không cảm xúc: “Bảo thuộc hạ của ông tự vả một trăm cái”.