Ngô Bình cười lạnh lùng: “Có gì phải thương lượng? Với cục diện trước mắt, tôi đã chừa đường sống lại cho những người đó rồi, nếu tôi muốn thì đến canh họ cũng không có mà húp đâu”.
Mọi người nghe xong thì ai cũng tức giận nhưng không dám nói, cảm thấy Ngô Bình đang hiếp người quá đáng.
Liễu Kim Long im lặng một lúc rồi nói: “Thân phận cậu Ngô cao quý, đương nhiên mấy người chúng tôi không thể nào bì được với cậu. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chắc công tử cũng không thèm để tâm đến mấy thứ nhỏ nhặt đâu nhỉ?”
Câu nói đó cũng khá có lý, Ngô Bình mỉm cười: “Anh đang muốn nói gì?”
Liễu Kim Long: “Tôi từng tiếp xúc với rất nhiều người tu hành, theo như quan sát của tôi, các tu sĩ đều không quá coi trọng tiền bạc, thứ mà họ cần là quan hệ”.
Ngô Bình: “Anh nói không sai, nhưng chuyện gì cũng có mức độ, chuyện của Trung Châu phải có một người đứng ra làm chủ”.
Liễu Kim Long: “Cậu Ngô muốn thống nhất Trung Châu sao?”
Ngô Bình: “Tôi không có nhiều tâm sức đến vậy, có điều tôi có thể tìm người thay mặt mình”.
Cậu quan sát Liễu Kim Long rồi nói: “Tư chất của anh chắc cũng không tồi, nhưng có sức mạnh gì đó đang trói buộc tài năng của anh, khiến anh mãi không thể đột phá được cảnh giới, tôi nói đúng chứ?”
Mặt Liễu Kim Long biến sắc: “Công tử có thể nhìn ra được sao?”
Ngô Bình nhìn anh ta: “Anh có muốn thoát khỏi sự trói buộc đó không?”
Liễu Kim Long vô cùng kích động, hít một hơi thật sâu, rồi gật đầu mạnh.
“Công tử có thể giúp tôi sao?”