Vừa dứt lời, hàng trăm ánh mắt đều nhìn sang, người đàn ông tóc đỏ kia nhìn sang, lạnh lùng nói: “Cậu là ai?”
Người đàn ông tóc dài vội nói: “Phó đường chủ Mã, người này chính là người đứng sau Âu Dương Chí Viễn, tên Ngô Bình”.
Người đàn ông tóc đỏ cười lạnh: “Thì ra người to gan lớn mật kia là cậu!”
Ngô Bình: “Chúng tôi làm từ thiện, sao lại là to gan lớn mật?”
Người đàn ông tóc đỏ gằn từng câu từng chữ: “Làm từ thiện ở Giang Nam này, bắt buộc phải thông qua từ thiện đường Giang Nam, chuyện này cậu không biết sao?”
Ngô Bình cười lạnh: “Từ thiện đường Giang Nam thì tôi từng nghe nói, nhưng theo tôi biết, nó chỉ là một tổ chức tư nhân, không có quyền can thiệp vào chuyện người khác làm từ thiện!”
Người đàn ông tóc đỏ cười nhếch môi: “Không có quyền can thiệp?”. Hắn ta vẫy tay.
Hai người đàn ông cao lớn kéo Âu Dương Chí Viễn ra. Gương mặt Âu Dương Chí Viễn sưng phù, tay cũng bị gãy một ngón, cả người không thể đứng thẳng.
“Cậu xem cho rõ đi, đây chính là kết cục khi đối đầu với từ thiện đường chúng tôi!” Người đàn ông tóc đỏ hung hăng nói.
Ánh mắt Ngô Bình lạnh lẽo, cậu bước mấy bước tiến đến trước mặt Âu Dương Chí Viễn, vung tay lên, hai tên cao to kia lập tức ngã xuống đất như bị say rượu.
“Cha nuôi, cha không sao chứ?”, cậu thấp giọng nói.
Mắt Âu Dương Trí Viên sưng lên chỉ hé mở được một đường, ông ấy khẽ cười khó coi: “Tiểu Bình, cha không sao. Đám người này đột nhiên bắt cha, cha không kịp báo cho con”.
Ngô Bình khẽ gật đầu: “Cha nuôi, chuyện còn lại cứ giao cho con xử lý, cha cứ ngồi yên”.
Người của mình bị Ngô Bình đánh ngã dễ dàng, người đàn ông tóc đỏ vô cùng kinh ngạc, hắn ta buông tay bên hông, lạnh lùng nói: “Nhóc con, cậu nghĩ mình biết chút công phu thì có thể giương oai trước mặt tôi sao?”
Ngô Bình không quan tâm hắn ta, cậu hỏi: “Cha nuôi, là ai đánh cha?”
Hiện trường còn lại mấy chục người, bọn họ đều kinh sợ nhìn Ngô Bình. Ngay cả phò đường chủ cũng bị đánh rồi, bọn họ càng không dám chọc tức Ngô Bình!