“Tôi sẽ không giết ông”. Ngô Bình thản nhiên nói: “Sau khi tôi đi, tất cả ký ức của ông sẽ biến mất”.
Mặc Hiên muốn cầu xin, thì bỗng nhiên không nói nên lời.
Mấy phút sau, Ngô Bình và Nghiêm Lãnh Thạch đứng dậy rời đi. Bọn họ vừa đi, toàn bộ ký ức trong đầu Mặc Hiên đã biến mất, từ nay về sau dùng thân phận người phàm sống ở Trung Châu rất lâu, trong lúc đó còn làm công ở nhà hàng Ngô Ngọc Thu mấy năm, đến lúc ông ta chết già cũng không thể biết được bản thân là ai.
Buổi tối, Ngô Bình quay về sơn trang. Qua một ngày dọn dẹp, phòng ốc bọn họ ở cũng đã ổn thỏa. Tòa nhà ba tầng chiếm diện tích rộng lớn, tầng trên cùng đều thuộc về Ngô Bình, cậu có thể luyện công và gặp khách ở trên này. Trên sân thượng tòa nhà còn trồng rất nhiều hoa cỏ, có rất nhiều loại quý hiếm.
Ngô Bình lên trên tầng thượng, phát hiện dưới giàn hoa trên tầng thượng có một con chó đen lớn đang nằm đó nhìn Ngô Bình.
“Chó ở đâu ra vậy?”, Ngô Bình lẩm bẩm một câu.
“Cậu nhóc, kết bạn đi”. Chó mực bỗng nói tiếng người, mang giọng Trung Châu đúng chuẩn.
Ngô Bình sửng sốt: “Mày biết nói tiếng người?”
Con chó mực hừ một tiếng, nói: “Tôi không chỉ biết nói tiếng người mà còn biết nói tiếng ma, cậu có muốn nghe không?”
Ngô Bình híp mắt, đi vài bước đến trước mặt con chó mực, nhìn chằm chằm nó vài giây rồi nói: “To gan đấy, cô hồn dã quỷ từ đâu đến mà lại nhập vào thân xác con chó này để trêu tôi đấy”.
Bị Ngô Bình nhìn thấy, con chó mực nhếch môi: “Cậu có mắt nhìn đấy, nhưng tôi không có ác ý với cậu, tôi đến tìm cậu là muốn làm bạn với cậu”.
Ngô Bình cười mỉa: “Làm bạn với tôi, anh cũng xứng à?”
Con chó mực không giận, nói: “Đương nhiên là xứng rồi, vì tôi biết một bí mật”.
Ngô Bình: “Anh biết bí mật gì?”
“Tôi biết lối vào động phủ cổ ở đâu, còn biết làm sao để mở lối vào đó”, con chó mực nhìn vào mắt Ngô Bình, quan sát phản ứng của cậu.
Ngô Bình: “Thì sao?”
Con chó mực: “Tôi có thể tìm lối vào động phủ giúp cậu, giúp cậu mở động phủ xem như báo đáp, tôi hy vọng cậu vào động phủ cứu thân xác của tôi ra”.
Ngô Bình: “Thân xác của anh bị nhốt trong động phủ”.
Ngô Bình: “Làm sao mà anh tìm được tôi?”