Bình thường thì môn thần là một đồ vật mang tính trang trí, chắc chắn sẽ không có linh khí.
Cậu mới nhìn thì cũng không có gì, phát hiện hai môn thần này đều là cổ vật, là dùng gỗ xoan đào chạm khắc tỉ mỉ, nước sơn cũng không tầm thường.
Thấy cậu nhìn môn thần chằm chằm, Tân Nguyệt cười nói: “Hai cái này có lẽ là do bạn tôi treo lên”.
Ngô Bình nói: “Có chút thú vị”.
Hai người vào cửa, phát hiện trong sân có không bàn vuông, trên mỗi bàn đều bày không ít đồ vật. Lúc này, trong sân có ít nhất mười người đi lại khắp nơi, thi thoảng lại nhìn vào đồ vật trên bàn.
Sau khi hai người đến, một cô gái chừng hai mươi tuổi từ trong phòng đi ra, cười nói: “Tân Nguyệt, cậu đến rồi”.
Cô gái này trông cũng bình thường, nhưng vóc dáng rất đẹp, khi cười khiến người ta cảm thấy rất thân thiết.
Thế nhưng, Ngô Bình vừa nhìn đã nhận ra, gương mặt cô gái này là dán da người, thứ cậu nhìn thấy cũng không phải là vẻ ngoài thật sự.
Cảm thấy Ngô Bình cứ nhìn mình chằm chằm, cô gái cười nói: “Tân Nguyệt, bạn cậu sao?”
Tân Nguyệt nói: “À, đây là anh Ngô. Anh Ngô, đây chính là bạn tốt của tôi, Chu Nhan”.
Chu Nhan cười nói: “Chào anh”.
Ngô Bình vẫn đang nhìn cô ta, hỏi: “Mặt nạ da người này của cô rất thú vị, có bán không?”
Tân Nguyệt ngây người, hỏi: “Trên mặt cô ấy có mặt nạ da người sao?”
Vẻ mặt Chu Nhan không hề thay đổi: “Anh Ngô đúng là có mắt nhìn, lại có thể nhìn ra được là tôi đeo mặt nạ da người”.
Tân Nguyệt kinh ngạc há hốc miệng, cô ta không dám tin đây là sự thật!
Ngô Bình gật đầu: “Vậy tôi đi xem mấy thứ khác”.
Chu Nhan: “Đao này rất kiêu ngạo, người bình thường không cách nào thuần phục được nó. Anh Ngô có thể cầm được nó lên, chứng tỏ đã được đao xương Thiên Tai công nhận rồi”.