Ngô Bình sáng mắt, cậu lại lên tiếng hỏi: “Xin hỏi chủ nhân nơi này có đây không?”
Ngay lúc này, cửa phòng bỗng mở ra, một bù nhìn đi ra, động tác anh ta cứng ngắc, đôi mắt là hai hạt giống màu đỏ, tỏa ra ánh sáng kỳ lạ.
Là một con bù nhìn.
Sau khi nhìn thấy Ngô Bình, Bù nhìn vặn cổ, rơm rạ bên trong kéo căng ra, nó lại phát ra một giọng trung của nam rất hay: “Đã lâu rồi không có khách rồi”.
Ngô Bình vội chắp tay với Bù nhìn: “Tôi đến đỉnh Thần Nông lấy thuốc, xin hỏi anh tên gì?”
Bù nhìn: “Tôi tên là Bình An, là tên chủ nhân đặt cho tôi”.
Ngô Bình: “Chủ nhân của anh là?”
Bình An: “Chủ nhân của tôi là Thần Nông Thị”.
Ngô Bình khá ngạc nhiên: “Hân hạnh được gặp, tôi là Ngô Bình, đột ngột đến nên mong sẽ không làm phiền anh”.
Bù nhìn vung tay phải lên, một chiếc bàn xuất hiện trước căn nhà, trên đó có hai cái ghế.
“Mời ngồi”.
Ngô Bình ngồi xuống đối diện Bình An, nó hỏi: “Bây giờ bên ngoài là triều đại nào rồi?”
Ngô Bình: “Nơi này thuộc nước Đại Hạ”.
“Đại Hạ sao?”, Bù nhìn hỏi: “Lãnh thổ Đại Hạ rộng thế nào, có nắm quyền cả đại lục không?”
Ngô Bình lắc đầu: “Đại Hạ chỉ là một trong nhiều quốc gia, xung quanh còn có rất nhiều nước lớn nhỏ”.
Bình An: “Chứng tỏ Nhân Hoàng vẫn chưa được sinh ra”.
Ngô Bình: “Đúng thế, nếu có Nhân Hoàng tại thế chắc chắn có thể thống nhất thiên hạ”.
Bình An lại vung tay lên, trên bàn có thêm một ấm trà và hai cái tách, nó rót một tách trà cho Ngô Bình nói: “Thử xe, trà Bách Thảo do tôi làm đấy”.
Ngô Bình bưng tách trà lên, nhấp một ngụm, mùi vị rất ngon, cậu gật đầu nói: “Mặc dù có vài loại dược liệu không phù hợp lắm, nhưng vẫn rất ngon”.
Bình An nhìn cậu: “Cậu biết về thuốc?”
Ngô Bình: “Biết một ít, tôi lên núi lấy thuốc là để luyện đan”.
Bình An bỗng giơ tay ra, một lò đan xuất hiện trước căn nhà, anh ta lấy một cuốn sách ra nói: “Trong đây có vài đơn thuốc, cậu luyện đan cho tôi xem thử”.
Ngô Bình nhận lấy cuốn sách lướt qua một lần, cảm thấy đan dược trong sách đều rất khó luyện chế, nhưng cậu rất tự tin hỏi: “Có dược liệu không?”
Bình An: “Tất cả dược liệu đều có thể tìm trong vườn thuốc”.
Ngô Bình: “Vậy bắt đầu từ cái đầu tiên”.
“Một mình tôi sống ở đây quá lâu, đã nhìn thấu hết hồng trần từ lâu. Cậu có thể đến đây chắc chắn là sự sắp đặt của ông trời, tôi có thể yên tâm đi rồi”.