Ngô Bình cười an ủi: “Dĩ nhiên là không. Ba rương báu vật thôi, anh dùng thì cũng đang dùng rồi. Mấy món đồ này chẳng đáng giá là bao với Thượng tiên cả”.
Thạch Tất Đạt thở phào, vội nói: “Mọi thứ nhờ anh Ngô đấy! Những cô gái vừa rồi đó đều là do tôi cẩn thận chọn lọc, anh Ngô thích ai thì chỉ cần dẫn đi là được”.
Ngô Bình xua tay: “Gặp Lưu Liên trước”.
Thạch Tất Đạt vội vã đồng ý, anh ta lập tức liên lạc với Lưu Liên, nói vài câu với đối phương rồi nói với Ngô Bình: “Lưu Liên nói anh ta muốn gặp anh Ngô. Nhưng chúng ta phải đến Tiên Kinh một chuyến”.
Tiên Kinh là thủ đô của nước Tống, nơi hoàng thất nước Tống sinh sống, là thành phố sầm uất nhất nước Tống.
Ngô Bình: “Không thành vấn đề, anh nói với anh ta bảy giờ tối nay gặp, địa điểm anh ta cứ chọn”.
Thạch Tất Đạt sửng sốt nói: “Anh Ngô, từ đây đến Tiên Kinh hơn một ngàn cây số, e là không kịp”.
Ngô Bình: “Anh chỉ cần thông báo cho anh ta biết”.
Thạch Tất Đạt hết cách, chỉ đành nói lại với Lưu Liên, hẹn bảy giờ tối nay.
Cúp điện thoại, anh ta cười nói: “Anh Ngô, đã thông báo xong rồi”.
Ngô Bình nhìn anh ta hỏi: “Thạch Tất Đạt, gần làng Tam Tinh thường có người bị thương hoặc mất tích, anh có biết nguyên nhân không?”
Thạch Tất Đạt nghe cậu hỏi thế thì cười khổ nói: “Dĩ nhiên tôi biết chuyện này”.
“Hung thủ là ai?”, Ngô Bình hỏi.
Thạch Tất Đạt im lặng vài giây, sau đó nói: “Là ông tôi”.
Ngô Bình nhíu mày: “Tại sao Ngô Sinh Chí lại muốn làm người khác bị thương?”
Thạch Tất Đạt: “Bắt đầu từ mười mấy năm trước, ông tôi trở nên không được bình thường, thường nóng nảy, cáu gắt, đôi khi không kiểm soát được sẽ phát điên, ra ngoài làm hại người khác”.
Ngô Bình: “Bây giờ ông ta ở đâu?”
Thạch Tất Đạt: “Ở trên núi, bây giờ ngay cả bọn tôi cũng không dám đi gặp ông ấy, sợ ông ấy phát điên không nhận người thân”.
Ngô Bình nói: “Anh dẫn tôi lên núi xem sao”.
Thạch Tất Đạt hơi lo lắng nói: “Anh Ngô, tôi sợ ông tôi không kiểm soát được mình, vậy thì nguy hiểm lắm”.
Ngô Bình nhìn anh ta: “Dù ông ta có phát điên thế nào cũng không làm gì được tôi”.
Thạch Tất Đạt nghe cậu nói thế bèn nói: “Được thôi”.
Ngô Bình bảo Thạch Lan đợi ở đó, sau đó cậu và Thạch Tất Đạt lên núi. Thạch Tất Đạt vốn định lái xe đi, nhưng Ngô Bình đã nắm lấy vai anh ta, hai người họ bay lên không trung, bay thẳng lên đỉnh núi.
Thạch Tất Đạt vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nói: “Hóa ra anh Ngô cũng là thần tiền”, sau đó anh ta chỉ về một hướng, hai người đáp xuống đó.
Chỗ đáp xuống nằm trên bãi đất bằng phẳng trước một hang núi, hang núi không sâu lắm, có một người đàn ông trung niên gầy gò đang ngồi khoanh chân ở bên trong. Nghe thấy tiếng động, ông ta chợt mở mắt ra, nhìn thấy là cháu trai của mình và một người lạ, ông ta trầm giọng hỏi: “Tất Đạt, cháu đến đây làm gì thế?”